Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 177: Chương 177




Trong phòng livestream, Kỷ Hòa kết nối với người xem bói thứ hai.

Lần này, trên màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông đeo kính tròn.

Anh ta đang ở trong một căn phòng nhỏ nhưng sáng sủa, trên tường dán đầy những mẩu tin tức được cắt ra từ nhiều tờ báo khác nhau, sắp xếp theo từng nhóm một cách có chủ đích.

Người đàn ông tên là Hồng Mộc, từng là phóng viên bên ngoài của một đài truyền hình.

Sau đó, anh rời bỏ công việc, trở thành một nhà báo tự do. Anh thường xuyên đi khắp nơi, viết bài và gửi tin tức cho nhiều tòa soạn để kiếm sống.

Vừa xuất hiện, Hồng Mộc đã đặt một câu hỏi khiến ai nghe cũng phải sững người:

"Streamer, nếu có một người mà chỉ mỗi cô nhớ đến sự tồn tại của người đó, thì cô có nghĩ người ấy là thật, hay chỉ là sản phẩm hư cấu trong trí tưởng tượng?"

Kỷ Hòa không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại:

"Nếu là anh thì anh sẽ nghĩ sao?"

Nghe vậy, Hồng Mộc khẽ cười, giọng điệu có phần chua chát:

"Ban đầu tôi cũng nghĩ là thứ hai, nhưng sau này lại trở thành thứ nhất."

Chuyện xảy ra khoảng sáu năm trước.

Lúc đó, anh vẫn còn làm việc ở đài truyền hình. Một lần, anh được cử đến một ngôi làng miền núi hẻo lánh để quay phim và phỏng vấn.

Tại đó, anh gặp một người phụ nữ kỳ lạ.

Cô ấy nói rằng mình đang tìm con và mô tả rất chi tiết về ngoại hình đứa trẻ. Vì không rõ hoàn cảnh của cô, Hồng Mộc cứ nghĩ cô là một bà mẹ mất con, nên định giúp cô tìm kiếm.

Nhưng sau đó, anh nghe dân làng kể lại mới biết sự thật.

Người phụ nữ ấy đúng là có tên, nhưng tất cả mọi người đều gọi cô là "người phụ nữ kỳ lạ".

Cô suốt ngày lang thang trong làng, gặp ai cũng khóc lóc đòi tìm con. Nhưng thực tế, cô chưa từng sinh con.

Chồng cũ của cô đã ly hôn từ lâu vì cô không thể sinh nở, lại có dấu hiệu hoang tưởng.

Nghe vậy, Hồng Mộc vẫn chưa hoàn toàn tin, nên anh quyết định tự mình đến nhà người phụ nữ để điều tra.

Lúc đến nơi, cô chỉ vào một bức ảnh và nói rằng đó là con của cô.

Nhưng trong ảnh, ngoài cô ra, chẳng có ai khác cả.

Điều kỳ lạ hơn là tư thế của cô trong bức ảnh—hai tay cô vòng trước ngực, như thể đang ôm một đứa trẻ vô hình.

Lúc đó, nhìn biểu cảm yêu thương và đau xót trên gương mặt cô khi nói về con, Hồng Mộc bỗng có chút dao động.

Trước khi rời đi, anh để lại thông tin liên lạc của mình.

Khoảng nửa tháng sau, vào một buổi tối khi tan làm, anh nhận được cuộc gọi từ người phụ nữ kỳ lạ.

Cô biết anh làm ở đài truyền hình, nên khẩn cầu anh giúp mình đăng tin tìm trẻ mất tích.

Để chứng minh lời mình nói, cô còn mang theo một bằng chứng—một báo cáo y tế từ bệnh viện, ghi rõ rằng cô đã từng sinh con.

Nhưng ngoài tờ giấy đó ra, cô không có bất kỳ dấu vết nào chứng minh sự tồn tại của đứa trẻ.

Hồng Mộc im lặng một lúc, rồi thở dài:

"Lúc đó, dù có bản báo cáo y tế, tôi vẫn không tin cô ấy."

Anh nhìn vào camera, nói thẳng:

"Tôi từ chối giúp cô ấy, thậm chí còn khuyên cô ấy nên đi gặp bác sĩ tâm lý để chữa bệnh."

Anh dừng lại một lát, rồi khẽ cười tự giễu:

"Nếu có thể quay lại lúc đó, tôi sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa."

Những người xem livestream nghe đến đây đều sững sờ.

[Không có hồ sơ nào đúng là rất khó để chứng minh cô ấy thực sự đã có con.]

[Chẳng lẽ anh đã tìm thấy đứa bé rồi?]

[Nếu tìm được thì tốt quá, cuối cùng cũng khổ tận cam lai...]

Hồng Mộc lắc đầu khi đọc những bình luận dồn dập trên màn hình. Anh ta trông càng thêm bất an.

“Đứa trẻ vẫn chưa tìm thấy, nhưng mấy năm nay tôi đã phát hiện ra nhiều trường hợp tương tự như người phụ nữ kỳ lạ kia." Hồng Mộc ngập ngừng rồi tiếp tục, giọng nói đầy nặng nề. "Có người không tìm thấy vợ mình, nhưng lại bị người xung quanh nghi ngờ là chưa từng kết hôn. Có người không thấy bố mẹ đâu, nhưng tất cả mọi người lại bảo họ là trẻ mồ côi. Nhưng mỗi một người trong số họ đều nhớ rõ ràng những ký ức về người thân của mình!”

Anh ta chỉ tay về phía bức tường sau lưng, nơi dán kín những ghi chép, hình ảnh và bằng chứng mà anh đã thu thập suốt thời gian qua.

“Tất cả những gì họ từng trải qua không thể là giả được!”

Hồng Mộc hít một hơi thật sâu, ánh mắt tối lại khi nhớ về chính bản thân mình—người cũng đã suýt trở thành nạn nhân của hiện tượng kỳ lạ ấy.

Cách đây vài ngày, anh ta dắt chú chó Shiba Inu đi dạo trong công viên như mọi khi. Nhưng khi vừa đi được một vòng, đột nhiên có tiếng ai đó gọi tên chú chó ngay bên cạnh.

Ban đầu, Hồng Mộc nghĩ là người quen nên chuẩn bị ngẩng đầu lên đáp lại. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt anh ta chạm vào Shiba Inu, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng—chú chó mà anh ta đã nuôi suốt mấy năm nay bỗng trở nên xa lạ, như thể đó không còn là thú cưng của anh ta nữa.

Một nỗi sợ vô hình bóp nghẹt lồng ngực. Đúng lúc này, tiếng gầm gừ của Shiba Inu kéo anh ta trở lại thực tại.

Hồng Mộc giật mình, cảm giác quen thuộc với chú chó lại quay về như chưa từng biến mất. Anh ta vội ngẩng đầu lên nhìn quanh, nhưng dòng người trong công viên vẫn đông đúc như cũ, người gọi tên chú chó lúc nãy đã không thấy đâu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.