Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 182: Chương 182




Kỷ Hòa nhìn dòng bình luận, khẽ nhấp một ngụm trà rồi điềm tĩnh nói:

"Cô ta không có ý xấu đâu."

Nhưng điều đó không có nghĩa là Trình Thu Vũ sẽ được an toàn tuyệt đối.

Tắt livestream, cô lập tức gửi thông tin liên lạc của mình cho Trình Thu Vũ. Người phụ nữ tên Yến Lâm kia khiến cô có một cảm giác rất kỳ lạ – như thể cô ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Trình Thu Vũ vậy.

Ngồi bên cạnh, Thái Văn Giai vừa quấn chăn vừa nhích lại gần Kỷ Hòa, chần chừ hỏi:

"Chúng ta cứ để Yến Lâm đưa Trình Thu Vũ đi như vậy sao? Tôi thấy cô ta… có gì đó lạ lắm."

"Chờ Trình Thu Vũ chủ động liên lạc lại với tôi rồi tính tiếp."

Nếu cô có mặt ở hiện trường, cô đã không để lũ hồn ma kia có cơ hội thoát đi. Nhưng giờ đây, cô chỉ có thể chắc chắn rằng Yến Lâm sẽ không làm hại Trình Thu Vũ, nên mới để cô ta dẫn người đi.

Dứt lời, cô đứng dậy, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi cho hết vào vali.

"Sáng mai tôi sẽ đến nhà Tần Trí Phú một chuyến nữa. Nhờ cô đưa lá thư này cho Tần Mân Dữ giúp tôi."

Kỷ Hòa lấy ra một phong thư, đưa cho Thái Văn Giai.

"Ừm… Được thôi."

Nhận lấy bức thư, Thái Văn Giai không kiềm được tò mò, ngắm nghía mấy lần. Trong lòng cô thầm đoán, rốt cuộc Kỷ Hòa đã viết gì gửi cho anh họ của mình?

Ngày hôm sau, Kỷ Hòa trở lại thành phố S.

Vừa bước vào khu chung cư, cô đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

"Cô là Kỷ Hòa đúng không?"

Người bảo vệ nhìn cô chăm chú. Hai ngày nay, anh ta đã xem qua không ít ảnh của cô, trong lòng cũng lấy làm lạ—một cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà trước giờ anh ta không có chút ấn tượng nào. Nhưng lần này, chỉ cần liếc mắt, anh ta đã nhận ra ngay.

Kỷ Hòa thấy anh ta có chuyện muốn nói thì dừng bước.

"Có chuyện gì thế?"

"Chuyện là thế này..." Người bảo vệ hạ giọng, tỏ vẻ nghiêm túc. "Mấy hôm trước có người đến tìm cô, nhưng vừa vào khu dân cư đã bị cảnh sát bắt đi. Trước khi đi, người đó nhờ tôi nhắn lại rằng anh ta muốn gặp cô."

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một mảnh giấy từ túi áo.

"Đây là số điện thoại của vợ anh ta. Anh ta bảo tôi chuyển cho cô, còn nói... cầu xin cô cứu con trai của họ."

Nói đến đây, người bảo vệ không khỏi cảm thấy kỳ quặc.

Cô gái này nhìn không giống bác sĩ, sao lại nhờ cô ấy cứu người?

Kỷ Hòa nhận lấy tờ giấy, ánh mắt không chút dao động.

"Tôi hiểu rồi."

Cô lên lầu, vừa cất xong vali thì chuông cửa vang lên.

Ngoài cửa là vài cảnh sát.

Một người trong số họ cất tiếng: "Cô Kỷ, chúng tôi đã xác minh báo cáo của cô trước đây. Loại thuốc đó thực sự có vấn đề, nhưng hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm được người chế thuốc. Vì vậy, mong cô hỗ trợ điều tra."

Kỷ Hòa gật đầu: "Được."

Hôm nay trời nắng gắt, xe cộ đông hơn bình thường.

Vì không phải trường hợp khẩn cấp, xe cảnh sát vẫn phải tuân theo luật giao thông. Trên đường đi, họ bị kẹt xe.

Mặc dù điều hòa trong xe đã bật hết công suất, nhưng hơi nóng vẫn len lỏi qua những khe hở. Cửa kính xe nóng hừng hực, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng có thể bị bỏng.

Kỷ Hòa ngồi ghế sau, cúi đầu lướt điện thoại.

Viên cảnh sát ngồi ghế phụ kiểm tra lộ trình, sau đó bất lực lên tiếng: "Phía trước chắc có tai nạn, cả đoạn đường đều là màu đỏ. Kẹt cứng rồi. Tiểu Trần, lát nữa cậu rẽ sang đường nhỏ ở Đường Phú Dân đi. Bản đồ báo chỗ đó không bị kẹt xe."

"Vâng."

Người tên Tiểu Trần ngồi ghế lái đáp lại.

Chiếc xe nhích lên được một đoạn, Tiểu Trần đánh lái, chuẩn bị rẽ phải vào con đường nhỏ.

Ngay lúc đó, giọng Kỷ Hòa chợt vang lên từ ghế sau.

"Đừng đi đường này."

Giữa cái nóng oi ả, giọng nói của cô tựa như tiếng ngọc va vào nhau, trong trẻo nhưng lại mang theo một sự rét lạnh khó tả.

Không khí trong xe lập tức trở nên khác thường.

Tiểu Trần vô thức đạp phanh, quay sang nhìn viên cảnh sát ngồi cạnh, ánh mắt dò hỏi.

Xe phía sau bấm còi inh ỏi thúc giục.

Dù là xe cảnh sát, nhưng trong thời tiết nóng nực thế này, tài xế phía sau cũng không muốn nhường đường.

Viên cảnh sát lớn tuổi nhất, họ Lưu, mọi người thường gọi ông là Lão Lưu.

Lão Lưu nghe Kỷ Hòa nói vậy thì sững sờ vài giây, theo phản xạ định bảo Tiểu Trần cứ tiếp tục rẽ vào đường Phú Dân.

Nhưng khi mở miệng, lời nói ra lại là:

"Lái xe về phía trước."

Lời vừa dứt, ông mới chợt nhận ra mình nói sai, nhưng chưa kịp sửa lại thì Tiểu Trần đã nhả phanh, nhấn ga lái xe thẳng về phía đoạn đường kẹt cứng.

Lão Lưu khẽ giật giật khóe miệng.

Thôi vậy. Giờ có hối hận cũng không kịp, vì đã bỏ lỡ ngã tư rồi, họ không thể nào quay đầu vào Đường Phú Dân nữa.

Thật kỳ lạ, chỉ một lát sau, con đường phía trước bỗng trở nên thông thoáng.

Không bao lâu sau, họ đã đến đồn cảnh sát.

Vừa tới nơi, Tiểu Trần còn chưa kịp bước xuống xe thì đã bị một đồng nghiệp kéo lại.

"Tiểu Trần, cậu về đúng lúc lắm! Đi Đường Phú Dân một chuyến đi. Đoạn đường đó bị sập rồi, chúng ta phải tới xem tình hình thế nào."

Mấy cảnh sát vừa nghe thấy ba chữ "Đường Phú Dân" thì đều sững người.

Một lúc lâu sau, tất cả đồng loạt quay sang nhìn Kỷ Hòa.

Nếu khi nãy họ rẽ vào đường đó, bây giờ chắc chắn cũng bị kẹt lại.

Thậm chí, ai biết được liệu chiếc xe có bị lún xuống hay không?

Mọi người không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

May mà…

Có lời nhắc nhở của Kỷ Hòa.

Nếu không, e rằng hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Lão Lưu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc.

Xem ra... cô gái nhỏ này thật sự có năng lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.