Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 183: Chương 183




Về phần thuốc thang, Kỷ Hòa cũng không thể cung cấp quá nhiều thông tin cho cảnh sát.

Nhưng dường như bọn họ cảm giác cô biết điều gì đó, nên thay phiên nhau đặt câu hỏi, hết câu này đến câu khác. Nhiều lúc, họ thậm chí còn hỏi đi hỏi lại một vấn đề.

Cuối cùng, Kỷ Hòa không nhịn được nữa, cô nhíu mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

"Những gì tôi biết, tôi đã nói hết rồi. Thay vì cứ hỏi tôi, các anh nên đi hỏi thẳng người đàn ông vừa bị bắt kia thì hơn đấy."

Người đàn ông mà cô nhắc đến đương nhiên chính là kẻ buôn bán thuốc – Kim Khai Vũ.

Lão Lưu và mấy cảnh sát còn lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Một lát sau, ông ta cất giọng trầm thấp:

"Cô Kỷ, trước đây cô và Kim Khai Vũ có quen biết không?"

"Không."

Lão Lưu gật gù, sau đó từ tốn hỏi tiếp:

"Cô có biết anh ta đã nói gì trong buổi thẩm vấn không?"

Vừa dứt lời, ông ta chăm chú quan sát nét mặt của Kỷ Hòa, như thể muốn tìm ra chút sơ hở nào đó. Nhưng đáng tiếc, trên gương mặt cô vẫn là vẻ bình tĩnh, không chút dao động.

Cô chậm rãi ngước mắt lên, nhẹ giọng đáp:

"Anh ta muốn gặp tôi."

Lão Lưu và đồng nghiệp lặng thinh một hồi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Bước ra ngoài, một cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được mà lên tiếng:

"Lão Lưu, ông thấy thế nào? Tôi cảm giác cô Kỷ thật sự không quen biết Kim Khai Vũ. Hay là để họ gặp nhau đi? Dù sao thì bắt được kẻ sản xuất thuốc vẫn quan trọng hơn mà."

Lão Lưu im lặng vài giây, cuối cùng gật đầu:

"... Được, để cô ấy gặp Kim Khai Vũ đi."

Lúc gặp lại Kim Khai Vũ, hắn ta trông thảm hại hơn nhiều so với trước. Râu ria lởm chởm, quầng mắt thâm sì, cả người tiều tụy thấy rõ. Có lẽ những ngày qua hắn ta đã không thể ngủ yên.

Nghe tiếng cửa mở, hắn ta cũng chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ lẩm bẩm như kẻ mất hồn:

"Tôi muốn gặp Kỷ Hòa... Chỉ có cô ấy mới cứu được Tiểu Quang..."

"KIM KHAI VŨ."

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, khiến hắn ta giật mình cứng đờ.

Một giây sau, khi thấy Kỷ Hòa ngồi xuống đối diện, hắn ta mới dần hoàn hồn. Ánh mắt hắn lướt qua bộ đồ cô đang mặc – không phải đồng phục cảnh sát.

Nhận ra điều đó, Kim Khai Vũ lập tức ngẩng phắt lên, cả người căng cứng:

"Kỷ Hòa!"

Mấy ngày nay, hắn bị cảnh sát thay phiên thẩm vấn, nhưng không biết lấy đâu ra tự tin mà nhất quyết đòi gặp cô bằng được.

Vậy mà giờ đây, khi thật sự đối diện với Kỷ Hòa, hắn lại kích động đến mức toàn thân run rẩy. Hắn há miệng, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nổi một lời.

Ngay sau đó, trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, Kim Khai Vũ đột nhiên quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu trước mặt cô:

"Cô Kỷ! Là tôi có mắt không tròng! Cầu xin cô hãy cứu con tôi! Xin cô!"

Kỷ Hòa không biểu lộ cảm xúc, chỉ lạnh nhạt hỏi:

"Người đã đưa thuốc cho anh không thể cứu sao?"

Câu nói này vốn chỉ là thuận miệng, nhưng lại khiến sắc mặt Kim Khai Vũ lập tức tái nhợt.

Hắn ta tưởng rằng cô vẫn còn giận về hành vi trước kia của mình, nên càng ra sức dập đầu mạnh hơn.

Trán hắn đập mạnh xuống nền đất lạnh, máu bắt đầu rỉ ra.

Lão Lưu vừa bước vào đã chứng kiến cảnh tượng này, ông ta giật mình quát lớn:

"Làm cái gì vậy?"

Không nói thêm lời nào, ông ta nhanh chóng tiến lên, kéo Kim Khai Vũ đứng dậy. Nhưng hắn ta vẫn cứng đầu, bám chặt lấy chân Kỷ Hòa, liên tục van xin:

"Cô Kỷ! Xin cô hãy cứu Tiểu Quang! Nó còn nhỏ lắm! Tôi đã khó khăn lắm mới chữa khỏi cho con mình... Tại sao ông trời lại không chịu buông tha nó chứ?!"

Kỷ Hòa nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh như băng, sau đó chậm rãi nói:

"Anh tưởng con mình đã khỏi bệnh rồi sao?"

Câu hỏi này như một nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào tim Kim Khai Vũ.

Giọng nói của cô không có chút thương hại, chỉ toàn là sự lạnh lùng:

"Con trai anh mắc bệnh bạch cầu. Anh nghĩ có loại thuốc nào thần kỳ đến mức uống xong mà ngay hôm sau đã gần khỏi luôn không?"

Lão Lưu đứng bên cạnh nghe vậy thì không khỏi sững sờ.

Bệnh bạch cầu? Chỉ uống thuốc một ngày đã khỏi?

Sao có thể có chuyện hoang đường như vậy?!

Kỷ Hòa đứng dậy, chậm rãi tiến đến trước mặt Kim Khai Vũ, giọng nói trầm thấp nhưng đầy nguy hiểm:

"Người đó đưa thuốc cho anh, nhưng thực chất... nó không thể gọi là thuốc được."

Hắn ta ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm mồ hôi, ánh mắt hiện lên sự hoang mang tột độ.

"Cái gì...?"

"Cái thứ mà anh nghĩ có thể chữa bệnh thực chất là thuốc độc. Nó không chỉ không cứu được ai, mà còn khiến bệnh tình trở nên trầm trọng hơn. Nó đang kéo con trai anh gần hơn với cái chết."

Kỷ Hòa ngừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh từng chữ:

"Sau khi uống thứ đó, nhiều nhất là ba tháng, người dùng sẽ chết."

Lời nói này như một cú đánh trời giáng khiến Kim Khai Vũ toàn thân run lên bần bật.

Hắn trợn trừng mắt, hơi thở gấp gáp. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, như muốn nổ tung.

Ba tháng...?

Tiểu Quang đã uống thuốc được ba tháng...

Hắn ta cũng đã bán loại thuốc này đúng ba tháng...

Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu hắn.

Chẳng lẽ...

Tiểu Quang...

Không còn cứu được nữa sao?

Vừa nghĩ đến điều đó, tim hắn ta đau đến mức không thể thở nổi.

Nhưng chưa hết...

Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang quỳ rạp dưới đất, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ như nhát dao cứa vào lòng anh ta.

"Rõ ràng lúc đầu, chỉ cần đợi thêm một tuần nữa thôi là con anh có thể ghép thành công rồi."

Kim Khai Vũ run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Cuối cùng, anh ta không chịu nổi nữa, ngã khuỵu xuống, hai tay siết chặt phần áo trước ngực, hơi thở hỗn loạn.

Chỉ cần một tuần nữa thôi, Tiểu Quang sẽ khỏi bệnh.

Tại sao anh ta lại không chờ được?

Nỗi ân hận cùng tuyệt vọng trào lên như sóng dữ, nhấn chìm Kim Khai Vũ. Anh ta sụp đổ hoàn toàn, không còn chút ý định chống đối nào nữa. Nhưng khi được hỏi về danh tính và địa chỉ của "đại sư Bạch", anh ta lại không biết.

Thứ duy nhất anh ta có... chỉ là một số điện thoại đã không thể liên lạc được.

Lão Lưu ôm đầu, nhăn nhó như thể cơn đau đầu kéo tới ngay lập tức.

"Chỉ có mỗi số điện thoại thì tìm người kiểu gì đây?"

Vừa thấy Kỷ Hòa bước ra, ông lập tức đuổi theo.

"Cô Kỷ, cô có cách tìm ra người này đúng không?"

"Ừm."

Kỷ Hòa gật đầu, rút một tờ giấy ra, viết lên đó một dãy số di động.

"Trước hết, phải dẫn rắn ra khỏi hang đã. Đầu tiên, cần một thi thể."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.