Năm giờ chiều.
Phòng xác bệnh viện.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đẩy một chiếc cáng đi vào.
Phòng xác nằm ở tầng hầm thứ hai, xung quanh không có cửa sổ. Ánh nắng mặt trời không thể xuyên qua, chỉ có ánh đèn trần lạnh lẽo rọi xuống.
Do yêu cầu bảo quản thi thể, nhiệt độ ở đây luôn duy trì ở mức rất thấp.
Tiếng bước chân anh ta vang vọng trên nền gạch men lạnh buốt, từng tiếng "cộp cộp" đều đặn.
Người đàn ông chậm rãi đẩy cáng, lướt qua từng dãy thi thể như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Khi đi đến góc trong cùng, anh ta dừng lại.
Bên cạnh thi thể có ghi danh tính.
— Kim Minh Quang.
Phía sau lớp khẩu trang, ánh mắt người đàn ông lóe lên sự vui sướng.
Anh ta vươn tay, định bế thi thể lên.
Nhưng ngay khi chạm vào, cả người anh ta bỗng cứng đờ.
Nóng?
Một cái xác... lại có nhiệt độ cơ thể?
Khoảnh khắc đó, tiếng "rầm" vang lên.
Thi thể bỗng bật dậy!
Tấm vải trắng phủ trên người rơi xuống, để lộ một khuôn mặt tái nhợt vì lạnh.
Đôi mắt kia chậm rãi mở ra, nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Cậu không phải Kim Minh Quang."
"Đương nhiên là không rồi!"
Tiểu Trần hừ lạnh, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần đùi. Vì vóc dáng nhỏ con, cậu ta bị đồng nghiệp đẩy vào vai "người chết".
Cái lạnh thấu xương khiến toàn thân cậu ta run lên bần bật.
Nhưng điều làm cậu ta khó hiểu là...
Tên này có phải quá ngu không?
Chuyện đã đến nước này mà vẫn còn đứng yên tại chỗ, không chạy đi à?
Ngay khi Tiểu Trần còn đang suy nghĩ, cửa phòng xác bỗng mở tung!
Từng bóng người từ đâu ập vào.
Mấy viên cảnh sát ẩn nấp xung quanh lao đến, nhanh chóng khống chế người đàn ông áo blouse.
Anh ta giãy giụa theo phản xạ nhưng không hề phản kháng quyết liệt, chẳng bao lâu sau đã bị còng tay.
Lão Lưu đứng bên cạnh, quan sát toàn bộ quá trình.
Ông đưa cho Tiểu Trần một chiếc áo khoác, đồng thời liếc nhìn người đàn ông bị đồng nghiệp áp giải.
"Có gì đó không đúng."
Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ.
Như thể đối phương cố tình chui đầu vào lưới vậy.
Tiểu Trần kéo áo khoác sát người, lẩm bẩm:
"Đúng là thế thật... Tôi dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành, đâu thể nào giống y hệt một đứa bé được. Sao anh ta lại không nhận ra?"
Bên ngoài bệnh viện.
Xe cảnh sát hú còi inh ỏi, lướt ngang qua đường phố.
Ở ven đường, một chiếc ô tô màu đen vừa dừng lại vài giây rồi nhanh chóng lăn bánh rời đi.
"Cốc cốc."
Bất chợt, cửa kính xe bị gõ.
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái giật nảy mình.
Ông ta hạ kính xuống, ánh mắt chạm phải gương mặt Kỷ Hòa.
Đó là một người đàn ông mặt chữ điền, đường nét khuôn mặt sắc sảo, ngay cả khi không nói gì cũng toát ra sự nghiêm nghị.
Ông ta cau mày:
"Có chuyện gì không?"
Kỷ Hòa hơi nghiêng đầu, như muốn nói gì đó.
Nhưng khi liếc qua hai bóng người mơ hồ trong xe, cô lại lắc đầu.
"Không có gì, nhận nhầm người thôi."
Nói rồi, cô mỉm cười với ông ta.
Ánh mắt dõi theo chiếc xe đen rời đi.
Phòng xác chỉ là cái bẫy.
Người đàn ông này rất cảnh giác. Với thân phận của ông ta, chắc chắn không đời nào đích thân vào phòng xác trộm thi thể.
Cô vốn định chờ bên ngoài, bắt ông ta tại trận rồi đưa thẳng đến cục cảnh sát.
Nhưng bây giờ… có vẻ cô không cần ra tay nữa.
Không biết liệu... ông ta có thể sống sót qua đêm nay hay không.
...
Mặt trời dần lặn về phía Tây, kéo theo những tia sáng cuối cùng trong ngày. Hơi nóng còn sót lại từ lòng đất bốc lên, khiến không khí xung quanh nồng nặc mùi bùn đất cháy khét.
Dưới tán một gốc cây to, một ông lão gầy gò còng lưng ngồi xổm, chiếc xẻng nhỏ trong tay liên tục xúc đất. Mỗi lần lưỡi xẻng cắm xuống, từng lớp đất lại bị hất sang một bên, dần dần chất thành một đống nhỏ.
Ngay cạnh đó, năm thân xác cứng đờ nằm bất động—ba con chó, hai con mèo. Không một hơi thở, không một tiếng động.
Ông lão dừng tay, nhìn đống xác trước mặt, giọng lẩm bẩm đầy khó hiểu:
"Sao lại thế? Sao lại thất bại được?"
Nói dứt câu, ông ta ném mạnh cái xẻng sang một bên, rồi túm lấy chân sau của con chó nhỏ, quăng vào hố đất như ném một túi rác.
Những con còn lại cũng bị ném vào theo, chồng chất lên nhau trong cái hố sâu hun hút.
Ông ta lầm bầm: "Thất bại rồi... Xem ra phải tìm thêm cái mới thôi."
Lớp đất bị xúc lên từ từ lấp kín cái hố. Ông ta làm rất cẩn thận, từng nắm một, như thể đang che giấu một bí mật không thể để lộ ra ngoài.
Bỗng, vài tiếng bước chân vang lên phía sau.
Một nhóm người đàn ông mặc áo đạo sĩ dừng lại sau lưng ông lão. Người dẫn đầu, một người trung niên tóc buộc gọn bằng trâm cài, giọng nói đầy uy nghiêm:
"Thái Trung Toàn, ông không chạy được đâu!"
Nhưng ông lão trước hố đất chẳng hề nhúc nhích, như thể hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của họ.
Chỉ khi lớp đất cuối cùng được đắp lên, vai ông ta mới khẽ rung lên, rồi một tràng cười khàn khàn phát ra từ cổ họng.
Gió xung quanh như thể hưởng ứng theo, rít gào từng đợt.
Người đàn ông dẫn đầu không ai khác chính là Trang Kiến Thanh—người từng đến Trạch Hi Viên một lần. Anh ta giữ vẻ mặt bình tĩnh, ra hiệu cho đồng đội tản ra, cắt đứt đường lui của Thái Trung Toàn.
"Thái Trung Toàn, ông phải đi theo bọn tôi. Chúng tôi đã điều tra tất cả rồi—suốt mười năm qua, ông lạm dụng thuật pháp, cưỡng ép thay đổi nhân quả của người khác, khiến biết bao gia đình tan nát. Tội của ông chất cao như núi! Nếu không chịu đi theo, chúng tôi sẽ xử lý ông ngay tại đây!"
Nghe vậy, ông lão ngẩng lên, đôi mắt hằn sâu những vết chân chim, nhưng trong đó vẫn lóe lên tia sắc lạnh.
"Chỉ bằng mấy đứa ranh con các ngươi?"
Tiếng sột soạt bất ngờ vang lên từ khắp nơi.