Con trai ông, đôi mắt mở trừng trừng, chết không nhắm mắt.
Chỉ còn ông đứng đó, trơ mắt nhìn tất cả.
Gã đó…
Gã đột nhiên dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn ông.
Dưới ánh đèn leo lắt, gương mặt gã mơ hồ, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đến đáng sợ.
Ánh mắt hả hê, độc ác.
Như thể đang cười nhạo ông—
"Thật vô dụng… Đến cả vợ con mình cũng không cứu nổi!"
Chung Văn cố gào lên nhưng chẳng phát ra âm thanh nào.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Đột nhiên, cơ thể ông có thể cử động lại.
Ông lao về phía vợ, quỳ sụp xuống ôm lấy bà, gào khóc:
"Huệ Phân!"
Người phụ nữ trong lòng ông chầm chậm mở mắt.
Chung Văn sững sờ nhìn xuống.
Người ông đang ôm…
Không phải vợ ông.
Mà là một bộ xương trắng!
Hai hàm răng va vào nhau, khẽ mở ra rồi khép lại, phát ra một giọng nói văng vẳng:
"Chồng ơi… Tại sao anh không cứu mẹ con em?"
"Tại sao không tìm ra hung thủ?"
"Tại sao… không báo thù cho chúng em?"
Cơn ác mộng tan biến.
Chung Văn giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra.
Nhưng ông chẳng dám ngủ lại nữa.
Giấc mơ này… Đã đeo bám ông suốt hơn sáu nghìn ngày qua.
[Bị ác mộng kiểu này suốt ngày thì tôi điên mất thôi.]
[Nếu là tôi, chắc tôi đã điên từ cái ngày mất vợ con rồi.]
[Dù công nghệ mười chín năm trước không tiên tiến, nhưng chẳng phải có người sống sót sao? Cậu ta không thấy hung thủ à?]
[Hung thủ quá tàn nhẫn! Cả trẻ con cũng không tha… Nếu gã vẫn còn ngoài kia, không biết còn bao nhiêu người đã chết trong tay gã nữa…]
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Chung Văn thu lại cảm xúc, khàn giọng đáp:
"Vào đi."
Cửa mở.
Một người đàn ông khoảng ba mươi bước vào, tay bưng một chén thuốc Đông y nóng hổi.
"Dượng, dượng lại quên uống thuốc rồi. Bác sĩ bảo phải uống đúng giờ thì mới mau khỏi bệnh mà."
Người đàn ông đặt chén thuốc xuống.
Lướt qua màn hình, trên gan bàn tay anh ta có một vết sẹo dài như hình con rết.
Chung Văn nhìn chén thuốc, thở dài:
"Sức khỏe dượng có thế nào thì cũng chẳng quan trọng… Xuống dưới sớm một chút, có khi lại được gặp cô cháu sớm hơn."
"Dượng!" Người đàn ông nhíu mày, giọng đầy bất mãn, "Dượng đừng nói bậy! Chắc chắn cô cũng không muốn thấy dượng như thế này đâu!"
Chung Văn lắc đầu, không tiếp tục chủ đề đó nữa, chỉ bảo:
"Cháu vừa từ tiệc rượu về, mau đi nghỉ ngơi đi."
Người đàn ông liếc nhìn điện thoại, chợt cau mày:
"Dượng đang gọi video với ai vậy?"
"Chú Chí Kiệt của cháu nói cô Kỷ Hòa đây bói toán rất chính xác."
Chung Văn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.
"Có lẽ… cô ấy có thể nói cho chúng ta biết… Rốt cuộc ai là kẻ đã giết cô cháu và hai đứa em họ của cháu!"
Người đàn ông sững sờ, hồi lâu sau mới lắc đầu, giọng đầy bất lực:
"Dượng à, mấy năm nay chúng ta đã tìm không biết bao nhiêu đạo sĩ, hòa thượng rồi, có ai bói ra được gì đâu? Cũng tại cháu... tỉnh lại thì chẳng nhớ nổi chuyện gì, đến cả bóng dáng hung thủ cũng không có manh mối!"
Lời nói của hắn ta lộ rõ sự khinh thường đối với những người như Kỷ Hòa, có lẽ vì đã bị lừa quá nhiều lần.
Chung Văn vỗ nhẹ lên vai cháu trai, giọng ôn tồn an ủi:
"Chuyện này đâu thể trách cháu. Lúc đó cháu cũng suýt mất mạng, có thể sống được đã là phước lớn rồi."
Ông ấy lo cháu trai quá mệt mỏi nên khẽ thở dài, bảo hắn về nghỉ sớm.
Người đàn ông gật đầu, dặn dò:
"Dượng cũng nghỉ sớm đi, nhớ uống thuốc nhé."
Dứt lời, hắn lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ánh mắt thấp thoáng vẻ không vui, rồi quay người rời đi, khép cánh cửa phòng làm việc lại.
Chung Văn nhìn dòng bình luận lướt qua trên màn hình, giọng chậm rãi:
"Người vừa nãy là cháu trai tôi, Hà Thông. Năm đó, trong vụ thảm sát ấy, thằng bé bị thương nặng, may mắn được cứu sống... nhưng lại mất sạch ký ức về ngày hôm đó."
Ông ấy khẽ thở dài, ánh mắt vương đầy bi thương.
"Mười chín năm qua, thằng bé cũng không ngừng tìm cách nhớ lại. Từ thôi miên, thôi thúc tiềm thức, hay thậm chí dùng đến cả những phương pháp kỳ lạ... nhưng tất cả đều vô ích."
Nhiều năm trôi qua, Chung Văn vẫn không tái hôn.
Ông ấy nuôi Hà Thông như con ruột, dốc lòng chăm sóc, sau này còn dự định để lại toàn bộ gia sản cho hắn.
"Tôi vốn chẳng còn gì lưu luyến với cuộc đời này nữa... đây là điều duy nhất tôi chưa thể buông bỏ. Nếu không tìm ra hung thủ, tôi nào còn mặt mũi xuống dưới gặp lại Huệ Phân!"
Bỗng nhiên, giọng Kỷ Hòa vang lên, lạnh lùng nhưng lại như một nhát búa giáng thẳng vào tâm trí ông ấy:
"Muốn tìm hung thủ, chi bằng đích thân đi hỏi vợ ông."
Một câu nói đơn giản nhưng khiến cả người Chung Văn chấn động.
Đôi tay ông ấy va mạnh vào mép bàn, lực mạnh đến mức làm chiếc bàn rung lên bần bật, khiến bát thuốc đặt trên đó cũng bị xô lệch, nước thuốc đổ tràn ra ngoài.
"Gì cơ?"
"Nhiều năm như vậy rồi, nhưng linh hồn họ chưa từng rời đi."
Kỷ Hòa dừng một nhịp, rồi tiếp tục:
"Họ vẫn luôn ở chốn cũ."
Chốn cũ...
Là căn nhà ngày xưa của gia đình Chung Văn.
Cũng chính là nơi vợ con ông ấy bị sát hại!
Chung Văn cầm chặt điện thoại, sắc mặt trắng bệch. Ông ấy lảo đảo đứng dậy, bước vội ra khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài, Hà Thông đang định rời đi thì bất ngờ thấy dượng lao ra, suýt nữa thì va vào mình.