Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 195: Chương 195




So với mười mấy năm trước, lần này Hà Thông cảm nhận rõ rệt sự đáng sợ của cái chết.

Gã không còn cái gan liều lĩnh, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất như khi còn trẻ. Giờ đây, gã đã biết sợ hãi. Gã không muốn chết, gã vẫn còn tiếc nuối tất cả những gì mình đang có!

Chung Văn không hề run tay, ánh mắt ông lạnh lẽo như băng. Lưỡi dao sắc bén giơ lên cao rồi đâm thẳng xuống—

"Hự!"

Hà Thông kêu lên một tiếng đau đớn.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Hà Huệ Phân lên tiếng gọi:

"Ni Ni, Tiểu Nhạc."

Hai đứa trẻ quay sang nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười khúc khích, rồi đồng loạt rút tay khỏi cơ thể Hà Thông.

Chỉ trong chớp mắt, những vết thương khủng khiếp trên người gã khép lại một cách thần kỳ, như thể chưa từng tồn tại. Máu tươi thấm đẫm sàn nhà cũng dần biến mất, tan vào hư không.

Hóa ra, tất cả chỉ là ảo giác.

Nhưng nhát dao mà Chung Văn đâm xuống lại là thật.

Nhìn thấy chồng mình ra tay, trong lòng Hà Huệ Phân bỗng vơi đi một phần oán hận. Bà nhẹ giọng nói:

"Chồng à, cứ để vậy thôi."

Bà không muốn quãng đời còn lại của ông phải trôi qua trong trại giam.

Thế nhưng, Chung Văn dường như không nghe thấy. Ông rút dao ra, rồi lại một lần nữa đâm xuống—

"Chồng à!"

Hà Huệ Phân hoảng hốt, không biết phải làm gì để ngăn ông lại.

Nhát thứ nhất.

Nhát thứ hai.

Nhát thứ ba.

Máu tươi không ngừng trào ra khỏi cơ thể Hà Thông, chảy loang lổ trên sàn nhà. Gã co giật mấy cái rồi nặng nề ngã xuống, hơi thở tắt lịm.

Bên ngoài, tiếng còi cảnh sát vang lên chói tai, báo hiệu ai đó đã trình báo vụ án.

Hà Thông chết.

Hà Huệ Phân và hai đứa trẻ cuối cùng cũng buông bỏ mọi chấp niệm, dần dần tan biến vào hư vô.

Chung Văn biết rõ bản thân sẽ phải đối mặt với hậu quả gì, nhưng ông không hối hận. Đây là con đường ông tự chọn. Ông muốn dùng quãng đời còn lại để chuộc lại lỗi lầm của chính mình—lỗi lầm vì không nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ ác năm xưa.

Vụ thảm án gây chấn động mười chín năm trước cuối cùng cũng được sáng tỏ.

Trên mạng xã hội, các tiêu đề liên quan đến Hà Thông liên tục leo lên top tìm kiếm. Cùng lúc đó, cái tên Kỷ Hòa cũng xuất hiện tràn ngập trên các diễn đàn.

[#Nghiện chơi máy tính bị mắng, cháu ruột nhẫn tâm sát hại cả nhà cô ruột#]

Bên dưới bài viết, vô số bình luận sôi nổi bàn tán:

[Đồ hộp Vọng Tử:] Đúng kiểu "Nuôi ong tay áo" phiên bản đời thực. Thà nuôi chó còn tốt hơn nuôi loại cháu thế này!

[Duyên kiếp này:] Lúc giết người, nó có chút do dự nào không? Nhìn mà rợn cả người!

[Một bé cư dân mạng nói chuyện khó nghe:] Đã bảo phải hạn chế trẻ con chơi game bạo lực rồi mà. Biết đâu nó học cách giết người từ trong game thì sao?

[#Phòng livestream của Kỷ Hòa tái hiện hung án#]

[Người qua đường Giáp bị chửi:] Phòng livestream này vẫn chưa bị khóa à? Toàn mấy cảnh máu me, dọa chết người!

[Thẩm Hà Chi:] Livestream có tag "Kinh dị" rõ ràng nhé. Chính anh tự vào xem rồi bị dọa, giờ còn trách ai?

[Tôi là người tốt, đừng mắng tôi:] Có án mạng xảy ra thì đổ hết lên đầu streamer? Họ chỉ tái hiện lại thôi, không cản nổi ai hết!

Trong khi cộng đồng mạng tranh cãi không ngừng, thì một nhân vật khác cũng đang chú ý đến chuyện này.

Tại phim trường, Kỷ Minh Vi nhìn thấy tên Kỷ Hòa một lần nữa xuất hiện trên hot search. Đáy mắt cô ta ánh lên sự đố kỵ và khó chịu.

"Chị Vi, đạo diễn gọi chị qua đó."

Trợ lý chạy đến, giọng nhỏ nhẹ nhắc nhở.

Kỷ Minh Vi nhắm mắt, che giấu cảm xúc trong lòng, rồi bình tĩnh đáp:

"Biết rồi."

Có lẽ vì trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện của Kỷ Hòa nên Kỷ Minh Vi mãi chẳng thể nhập tâm vào vai diễn.

Cảnh quay này cô đã diễn đi diễn lại hơn chục lần mà vẫn chưa xong.

Trái ngược với cô, bạn diễn của cô – ảnh đế Lương Nhất Hủ – lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Dù có quay lại bao nhiêu lần, diễn xuất của anh vẫn hoàn hảo như lần đầu tiên.

Mãi đến lần quay thứ hai mươi, cuối cùng cảnh quay mới hoàn thành.

Kỷ Minh Vi nhẹ nhõm thở phào, nhưng khi nhìn quanh, cô nhận ra sắc mặt của các nhân viên trường quay đều không tốt.

Cô khẽ nháy mắt với trợ lý bên cạnh. Người trợ lý phản ứng rất nhanh, lập tức đi phát bữa ăn khuya cho mọi người kèm theo lời xin lỗi.

Sau khi xoa dịu nhân viên, Kỷ Minh Vi cầm một phần ăn khuya, bước đến chỗ Lương Nhất Hủ.

Cô mỉm cười, giọng dịu dàng:

"Ảnh đế Lương, tối nay tâm trạng tôi không tốt, làm anh phải quay lại nhiều lần với tôi, thật sự rất xin lỗi. Tôi có chút quà nhỏ, mong anh nhận cho."

"Không cần."

Lương Nhất Hủ thậm chí không buồn liếc nhìn cô một cái, chỉ lạnh lùng bỏ đi thẳng.

Gương mặt Kỷ Minh Vi thoáng sượng cứng.

Nhưng ngay sau đó, quản lý đi cùng anh ta nhanh chóng tiến lên, cười xòa, giọng điệu đầy khách khí:

"Cô Kỷ khách sáo quá rồi. Tính tình của Nhất Hủ vốn vậy, mong cô đừng để bụng. Đúng lúc tôi cũng đang đói bụng đây, cảm ơn sự chiêu đãi của cô nhé."

"…Ừm."

Kỷ Minh Vi gượng cười, nhìn theo bóng hai người họ rời đi.

Mãi một lúc sau, cô mới xoay người trở về xe bảo mẫu.

Vừa bước lên xe, nụ cười trên môi cô tắt ngấm.

Lương Nhất Hủ đúng là cứng đầu cứng cổ!

Mấy ngày quay phim này, cô đã cố gắng lấy lòng anh ta không biết bao nhiêu lần, vậy mà anh ta chẳng thèm nhìn cô lấy một cái!

Chẳng qua chỉ là một diễn viên, vậy mà thật sự nghĩ mình là báu vật hay sao?

Ánh mắt Kỷ Minh Vi lóe lên một tia khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.