Tuy nhiên, một số người lại cảm thấy có gì đó không ổn, bởi hai khách mời cuối cùng được công bố là những diễn viên truyền hình đã ngoài năm mươi tuổi—rõ ràng không giống với một show hẹn hò thông thường.
Vậy rốt cuộc, chương trình này là gì?
Chẳng ai biết được.
Kỷ Hòa nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm rồi hờ hững nói:
"Tôi nhớ có một từ rất phổ biến, gọi là ‘tự sát’. Tôi nghĩ nó khá phù hợp với chương trình của cô đấy."
Tiểu Mãn giật mình, không ngờ Kỷ Hòa lại nói thẳng đến vậy. Cô ấy mím môi, trong lòng thấp thỏm. Trước đó, Kỷ Hòa đã nhiều lần nhắc nhở tổ chương trình đổi lịch phát sóng, nhưng bọn họ không tin, vẫn khăng khăng muốn ghi hình trực tiếp vào tối nay.
Kỷ Hòa đặt tách trà xuống, với tay lấy xấp bùa trên bàn trà rồi đưa cho Tiểu Mãn:
"Lát nữa mỗi người cầm một lá, ghi hình nhớ mang theo. Nó có thể giúp mọi người được một chút."
Tiểu Mãn nhận lấy lá bùa, ngẩn người một lúc lâu. Cô ấy không hiểu nổi tại sao Kỷ Hòa lại làm vậy, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nói khẽ:
"…Cảm ơn cô Kỷ. Nhưng… cô cảm thấy chuyện này—"
Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu, chuông điện thoại của Kỷ Hòa đã vang lên.
Là cuộc gọi từ đồn cảnh sát.
Đại sư Bạch đã được tìm thấy. Nhưng chỉ còn là một thi thể.
Cảnh sát muốn Kỷ Hòa đến xác nhận danh tính.
Tiểu Mãn sững sờ, những người khác trong phòng cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Nhưng với một tin nóng như vậy, không ai muốn bỏ lỡ. Thế là cả nhóm kéo nhau đến đồn cảnh sát.
Đến nơi, bọn họ lập tức bị chặn lại. Sau một hồi giải thích, cảnh sát không cho phép mang camera vào. Cuối cùng, chỉ có Tiểu Mãn được đi theo Kỷ Hòa.
Vừa bước vào trong, Tiểu Mãn nhìn quanh với vẻ tò mò xen lẫn lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô ấy đặt chân vào đồn cảnh sát.
Điều bất ngờ hơn là… hình như Kỷ Hòa rất quen thuộc với nơi này.
Một vài cảnh sát thấy cô đến liền chào hỏi rất tự nhiên.
Tiểu Mãn cảm thấy tim đập thình thịch.
"Cô Kỷ, bên này!"
Một cảnh sát trẻ tuổi vẫy tay gọi, giọng điệu vừa cung kính vừa có chút gấp gáp. Đó là Tiểu Trần.
"Chúng tôi đã nhờ Kim Khai Vũ xác nhận danh tính, nhưng thi thể của đại sư Bạch bị cháy xém nghiêm trọng, anh ta không nhận ra được."
Tiểu Trần còn chưa nói xong, từ một căn phòng gần đó, tiếng cãi vã dữ dội đã vọng ra:
"Đồ bất hiếu! Sao mày dám giao xác cha mày cho người ngoài? Nếu cảnh sát không gọi, bọn tao còn không biết mày đã lấy trộm xác cha ruột đâu!"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh! Con làm vậy là vì gia đình mình! Đại sư Bạch nói có thể dùng thi thể của cha để phù hộ nhà ta, đến lúc đó cả nhà mình sẽ được hưởng phúc!"
"Phúc cái gì mà phúc! Nếu ông ta giỏi thật thì sao giờ lại chết?"
Nghe đến đây, Tiểu Mãn giật thót. "Xác chết?"
Tiểu Trần không để ý đến biểu cảm của cô ấy, nhanh chóng mở cửa một căn phòng khác.
Bên trong, có hai thi thể.
Một là đại sư Bạch.
Cái còn lại… chính là xác chết đã rơi ra khỏi xe ông ta.
Tiểu Trần kéo tấm vải trắng lên.
Tiểu Mãn nhìn thấy thứ bên dưới, lập tức trợn trừng mắt, sau đó hét lên một tiếng thất thanh. Cô ấy vội vàng quay đi, không dám nhìn thêm một giây nào nữa.
Cô ấy cứ tưởng Kỷ Hòa đến đồn cảnh sát vì một chuyện nào đó… Ai mà ngờ cô ấy đến để xem xác chết!
Kỷ Hòa chỉ liếc qua rồi gật đầu:
"Là ông ta."
Tiểu Trần thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy tốt rồi."
Cậu ta hoàn toàn tin vào lời xác nhận của Kỷ Hòa, không hề nghi ngờ gì. Nhưng ngay sau đó, cậu ta lại như nhớ ra điều gì đó, tiến lại gần hơn, giọng hạ thấp:
"Cô Kỷ, theo lời người báo án, đại sư Bạch đã tự đâm xe vào vách núi. Bọn tôi điều tra rồi, tối qua ông ta uống rất nhiều rượu. Rõ ràng là say rượu lái xe. Nhưng vấn đề là… nếu ông ta còn lái xe được, chắc chắn không đến mức say đến mất kiểm soát hoàn toàn. Vậy tại sao ông ta lại không thấy vách núi?"
Tiểu Trần cau mày, tiếp tục nói:
"Những người điều tra hiện trường đều bảo, xe của ông ta lao vào vách núi không chút do dự. Đến giây cuối cùng, ông ta không hề đạp phanh, mà còn đạp mạnh chân ga."
Cậu ta ngập ngừng một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp:
"Bình thường, tài xế say rượu dù có mất kiểm soát cũng sẽ theo bản năng mà phanh gấp hoặc quay vô lăng. Nhưng ông ta thì không. Theo camera giám sát, ông ta hoàn toàn chủ động lao thẳng vào vách đá…"
Tiểu Trần ngừng lại một chút, ánh mắt đầy suy tư:
"Giống như… ông ta không hề thấy vách núi trước mặt."
Kỷ Hòa nhìn vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt Tiểu Trần, khẽ cười.
"Có khả năng là ông ta thực sự không nhìn thấy."
"Hả? Sao lại thế? Ông ta đâu có bị mù?"
Tiểu Trần càng thêm bối rối.
Kỷ Hòa không vội trả lời, cô quay người bước đến bên cạnh thi thể còn nguyên vẹn, cúi xuống cầm một cánh tay của xác chết lên rồi hỏi:
"Anh có nghe nói đến 'quỷ che mắt' chưa?"
"Quỷ che mắt?" Tiểu Trần chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Giống như quỷ dẫn đường à?"
"Cũng có điểm tương đồng." Kỷ Hòa gật đầu, giải thích: "Cả hai đều dùng ảo ảnh để mê hoặc người khác. Nhưng 'quỷ che mắt' nguy hiểm hơn nhiều. Một khi ai đó không còn nhìn thấy rõ mối nguy hiểm trước mặt mình nữa, có nghĩa là họ đã rất gần với cái chết rồi."
Tiểu Trần rùng mình, nuốt nước bọt:
"Ý cô là đại sư Bạch bị quỷ giết?"
"Ai giết ông ta không quan trọng." Kỷ Hòa khẽ cụp mắt, thản nhiên nói: "Dù sao ông ta cũng đã chết rồi."
Nói đến đây, cô ngước lên nhìn Tiểu Trần, hỏi tiếp:
"Anh có con dao nhỏ không?"
"Có kéo! Để tôi đi lấy!"