Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 206: Chương 206




Anh ta hít sâu một hơi, kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói.

"Không nói nhảm với mọi người nữa, xin chủ kênh giúp tôi ngay bây giờ! Tôi chỉ có thể kết nối lúc vợ ra ngoài đi làm, nếu đợi cô ấy về, tôi sẽ không còn cơ hội nữa đâu!"

Bão bình luận lại tiếp tục cợt nhả.

"Đúng rồi đó, chủ kênh mau giúp đỡ anh lớn này đi, đừng để đến lúc vợ anh ta trở về nổi giận rồi nuốt chửng ảnh!"

"Nuốt cái gì mà nuốt, nữ quỷ nào chứ? Chị gái người ta xinh đẹp như vậy, sao có thể là quỷ được? Tôi thấy anh này đúng là nghi thần nghi quỷ!"

Lục Quân nhìn thấy cư dân mạng vẫn không thèm để ý đến lời mình nói, trong lòng càng thêm nôn nóng.

"Tôi có thể gạt mọi người ư?!"

"Tôi nói thật, vợ tôi đang mang thai! Đáng lẽ tôi phải vui mừng, nhưng mà… dạo gần đây, tôi phát hiện ra cô ấy càng ngày càng không thích hợp!"

"Bàn tay, bàn chân lạnh như nước đá… Cả người gầy đến mức đáng sợ, sắc mặt tuyệt đối không phải là màu da mà người bình thường nên có… Và thậm chí có một lần… tôi tận mắt thấy cô ấy nôn mửa bên cạnh bồn rửa tay!"

Bình luận vẫn tiếp tục cười đùa.

"Gầy là vì thai nhi hấp thụ chất dinh dưỡng!"

"Nôn là vì ốm nghén thôi, chuyện này thì có gì mà kỳ lạ?"

Nhưng câu tiếp theo của Lục Quân khiến tất cả mọi người phải cứng đờ.

"Nhưng thứ cô ấy nôn ra… chính là chuột và côn trùng!"

Nhớ lại cảnh tượng mình đã lén nhìn thấy trong nhà vệ sinh ngày hôm đó, cả người Lục Quân run lên bần bật.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, đôi môi khẽ run rẩy.

"Đó không phải là nôn mửa bình thường… Những thứ tôi thấy chính là xác động vật đã thối rữa rất lâu! Đó là chuột… là những con côn trùng màu đen không biết tên…"

"Người bình thường… nào có ai lại ăn những thứ này chứ?!"

Cả người Lục Quân đều toát mồ hôi lạnh, đầu óc không ngừng quay cuồng với một câu hỏi duy nhất.

Người vợ đang mang thai của anh ta… thật sự là con người sao?

Bão bình luận đang sôi trào chợt lặng đi trong một giây.

Nhưng Kỷ Hòa lại không để ý đến điều đó.

Cô chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Quân trong ba giây, sau đó chậm rãi lên tiếng.

"Anh nói… vợ mình đang mang thai?"

Lục Quân vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy! Cô ấy mang thai đã được ba tháng rồi!"

Kỷ Hòa khẽ nhướng mày, đôi mắt lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.

"Nhưng tôi lại thấy… trong mệnh của anh, căn bản không hề có con cái."

"Trong mệnh không có con cái."

Không có người đàn ông nào có thể nghe câu này mà không phát điên.

Bão bình luận nổ tung:

"[Hahaha, ý của chủ kênh là ông anh này bị cắm sừng à?]"

"[Tình yêu là một ánh sáng, cắm sừng đến nỗi anh hoảng sợ!]"

"[Thật sự đồng cảm với ông anh!]"

Sắc mặt Lục Quân lập tức tối sầm.

Kỷ Hòa nhìn thoáng qua bình luận, bình thản giải thích:

"Cũng chưa chắc đã là bị cắm sừng đâu. Tôi chỉ nhìn thấy dấu hiệu này trong tướng mạo, còn thực tế thế nào thì cần kiểm tra thêm."

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

"Tìm giúp tôi một số đồ vật của vợ anh, tốt nhất là thứ gì đó cô ấy hay mang theo bên mình."

Lục Quân nhíu mày: "Hay mang theo bên mình?"

"Đúng vậy. Như thế tôi mới có thể xác định được tình trạng thực sự của cô ấy."

Lục Quân còn đang chần chừ, thì Kỷ Hòa bổ sung:

"Tất nhiên, nếu có những thứ như tóc hoặc móng tay thì càng tốt."

Nghe vậy, Lục Quân lập tức đáp: "Có có có! Đương nhiên là có!"

Tóc ư? Chuyện này đơn giản quá!

Anh ta vội vã chạy vào phòng tắm, lướt vài lần trên lược, rồi kéo ra mấy sợi tóc.

"Thế này có được không?"

"Được."

Tóc chứa năng lượng và khí huyết của con người, rất hữu ích trong việc xác định vận mệnh.

Ban đầu, Kỷ Hòa cho rằng việc Lục Quân nghi ngờ vợ mình "không phải con người" chỉ là do suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng khi nhìn kỹ những sợi tóc trong tay, ánh mắt cô hơi trầm xuống.

Trên tóc… thật sự có quỷ khí rất nặng.

Bão bình luận nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Kỷ Hòa:

"[Ôi trời, chủ kênh không nói thẳng ra… Đừng bảo là vợ anh ta thật sự là quỷ nha!]"

"[Đáng sợ quá! Quỷ có thể trà trộn sống chung với con người sao? Kiểm tra kiểu gì vậy? Tôi bắt đầu nghi ngờ thân phận của những người xung quanh rồi!]"

"[Ông anh chạy mau đi! Tôi chỉ nói đùa thôi, nếu thật sự là quỷ thì có mười cái mạng cũng không đủ đâu!]"

Nhưng Kỷ Hòa vẫn tiếp tục quan sát những sợi tóc, đôi mày càng nhíu chặt hơn.

Không đúng.

Quả thật có quỷ khí, nhưng…

Chuyện này không đơn giản như vậy.

Cô định mở miệng giữ Lục Quân lại để hỏi kỹ hơn, nhưng—

"Đáng chết! Thật sự đáng chết!"

Lục Quân đã hoàn toàn mất kiểm soát.

"Tôi đã nói mà! Một người từng nôn ra thịt thối và chuột chết, làm sao có thể vẫn là con người được?!"

"Chủ kênh, cảm ơn cô! Tôi phải rời khỏi đây ngay lập tức! Nhất định không thể để nữ quỷ đó tìm thấy tôi!"

Trên màn hình livestream, khán giả chỉ thấy Lục Quân đang cuống cuồng thu dọn đồ đạc. Vừa nhét đồ vào vali, vừa không ngừng lẩm bẩm:

"Anh em à, livestream không thể dừng được! Tôi phải xác nhận an toàn trước rồi mới tắt máy!"

"Nếu không, lỡ tôi bị nữ quỷ bắt giữa đường thì chỉ có nước chờ chết!"

Bão bình luận bùng nổ:

"[Anh mở livestream thì cũng chỉ chết trước mặt nữ quỷ trong vài giây thôi!]"

"[Không sao đâu! Có chủ kênh ở đây, ông anh cứ yên tâm đi!]"

"[Khoan đã… Người anh em, rốt cuộc là cậu sợ chết hay không sợ chết vậy? Đã chạy trốn rồi, sao còn nhét giấy tờ nhà và tiền bạc theo?]"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.