Đúng vậy.
Tuy trông Lục Quân có vẻ vô cùng sợ hãi, nhưng động tác thu dọn đồ đạc lại không hề hỗn loạn.
Những món có giá trị như giấy tờ nhà, vàng thỏi, tiền mặt—anh ta đều thu xếp cẩn thận.
Thậm chí, ngay cả chiếc vòng tay Tiffany của vợ, kem dưỡng da Helena Rubinstein và áo khoác Max Mara cũng không bỏ qua.
Bóng dáng anh ta lúc này chẳng khác gì một kẻ chưa từng thấy tiền bạc bao giờ.
Cư dân mạng ban đầu còn cảm thấy đồng cảm với tình huống của Lục Quân.
Nhưng nhìn cảnh này…
Tất cả đều trầm mặc: "…"
Cách hành xử này… thật sự khó mà đồng cảm nổi.
Trong phút chốc, không biết nên thương cảm cho nữ quỷ, hay là nên thương cảm cho chính Lục Quân nữa.
Lục Quân giống như một con chồn nhỏ đột nhập vào chuồng gà, điên cuồng vét sạch đồ đạc quý giá.
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, cả căn nhà đã bị đảo lộn.
Sau đó, anh ta xách vali lên, chuẩn bị chuồn đi.
Dưới ánh đèn nhạt nhòa, tay Lục Quân vừa chạm vào tay nắm cửa thì cánh cửa bất ngờ bật mở từ phía bên kia.
Người vợ đứng ngay trước mặt, đôi mắt vô thần nhìn thẳng vào gã.
Khoảnh khắc ấy, biểu cảm của Lục Quân như đông cứng lại: "..."
Bão bình luận lập tức dậy sóng.
"[Vãi chưởng, xui xẻo thế này thì chạy đâu cho thoát?!]"
"[Cứ đâm thẳng tới đi anh bạn, kiếp sau nhớ rút kinh nghiệm nhé!]"
"[Mẹ ơi… nói thế nào nhỉ, cô vợ này trông đáng sợ thật đấy… nếu bảo không phải quỷ thì tôi cũng chẳng tin đâu…]"
Không sai.
Vợ của Lục Quân vẫn giữ những đường nét xinh đẹp, nhưng sắc mặt thì xanh xao đến đáng sợ. Hai gò má trũng sâu, làn da tái nhợt như không có lấy một chút sức sống. Đôi mắt vô hồn, cứ như một xác chết đang đứng sừng sững trước mặt.
Chạm ánh mắt với Lục Quân, cô ta chợt nở một nụ cười quái dị.
"Chồng ơi, anh chuẩn bị đi đâu thế?"
Giọng nói ngọt ngào nhưng lại khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
Ngón tay Lục Quân vô thức siết chặt cần kéo vali: "Anh… anh chỉ muốn ra ngoài đi dạo một lát thôi."
"Vậy à?" Cô ta nghiêng đầu, ánh mắt như xuyên thấu người trước mặt. "Thế sao lại xách nhiều đồ thế này?"
Nói rồi, ánh mắt cô ta nhẹ nhàng lướt qua căn phòng.
"Máy tính vẫn còn mở này… Anh đang xem livestream gì vậy?"
Nụ cười vẫn vẹn nguyên trên môi, nhưng bước chân lại từ từ tiến gần, từng chút từng chút một ép sát.
Cơ thể gầy gò chắn ngang khung cửa, chặn kín mọi đường lui của Lục Quân.
Khoảng cách gần đến mức gã có thể ngửi thấy mùi hôi thối kỳ dị tỏa ra từ người vợ mình—mùi của xác chết phân hủy.
Chắc chắn đây không phải hơi thở của người sống!
Bão bình luận rơi vào trạng thái hoảng loạn.
"[Tôi cảm giác tiếp theo sẽ có chuyện kinh dị xảy ra… có nên out stream không đây?!]"
"[Cảnh báo! Cảnh báo! Phía trước có nội dung quá nặng đô, ai yếu tim thì chạy mau đi!]"
"[Tạm biệt người anh em… thôi rồi, kiếp sau nhớ cẩn thận hơn…]"
Bỗng nhiên, người vợ đưa mắt nhìn về phía màn hình, nơi khuôn mặt của Kỷ Hòa vẫn đang xuất hiện trên livestream.
Là ai chứ?
Tên tuổi của Kỷ Hòa gần đây đã lên không ít hot search, cô ta dễ dàng nhận ra ngay.
Và rồi, nụ cười trên môi càng thêm lạnh lẽo.
"Anh liên hệ với Kỷ Hòa làm gì?"
Liếc mắt thoáng qua bão bình luận, cô ta lập tức đoán ra mọi chuyện.
"Ra là thế..."
Cặp mắt trống rỗng chợt dao động.
"Anh vậy mà nghi ngờ em sao? Nghi ngờ em không phải là con người?"
Giọng nói dịu dàng bỗng nhiên trầm xuống, xen lẫn sự ấm ức.
"Hức... hức... Sao anh có thể nghĩ vậy chứ? Em làm sao có thể là quỷ được...?"
Cô ta đưa tay che miệng, khóc nấc lên vài tiếng.
Ngữ điệu đau thương như thể bị người thân cận nhất phản bội, khiến người ta thoáng dấy lên chút đồng cảm.
Bão bình luận chần chừ.
"[Chẳng lẽ chúng ta trách oan cô ấy rồi sao?]"
"[Đúng thế… nghi ngờ vợ mình là quỷ, có phải quá đáng quá không?]"
Nhưng... có gì đó sai sai.
Rất nhanh, người xem phát hiện ra điều kỳ lạ.
Không đúng!
Nghe kỹ lại đi—cô ta không hề khóc.
Mà là... đang cười!
Tiếng cười ngày càng lớn, ngày càng méo mó, vang lên những âm thanh rè rè ghê rợn.
Tay từ từ hạ xuống.
Để lộ gương mặt đã vặn vẹo đến mức kinh khủng.
Nụ cười kéo dài đến tận mang tai, sắc mặt trắng bệch nổi bật giữa ánh đèn vàng vọt.
"Vậy thì… ANH CHẾT CHUNG VỚI EM ĐI!!!"
!!!
Không chỉ Lục Quân, ngay cả những khán giả đang theo dõi livestream cũng hoảng loạn đến mức suýt ngã khỏi ghế.
"[MẸ ƠI!!! DỌA CHẾT TÔI RỒI!!!]"
"[Tui tưởng đây là livestream bói toán chứ có phải phim kinh dị đâu!!]"
"[Có ai quan tâm đến Lục Quân không? Tình huống này sắp xảy ra án mạng rồi đấy?!]"
Trên màn hình, chỉ thấy cơ thể Lục Quân đột ngột bị ném mạnh xuống sàn.
Người vợ, dù đang mang thai, dù trông có vẻ yếu ớt, nhưng sức mạnh lại kinh khủng đến mức khó tin.
Ngón tay gầy guộc như móng vuốt sắc bén, siết chặt cổ Lục Quân, ghim chặt gã xuống đất.
Trong chớp mắt, đôi mắt Lục Quân đã trợn trừng, toàn thân co giật dữ dội.
Bão bình luận hoảng loạn cực độ.
"[Trời đất ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?!]"
"[Báo cảnh sát cũng vô ích rồi! Lần trước Tần Mân Dữ dù sao vẫn còn là con người, nhưng lần này… đây là quỷ thật sự đấy!!]"
"[Chủ kênh! Chủ kênh mau nghĩ cách đi! Nếu cứ tiếp tục thế này, Lục Quân chết chắc!!]"
Tình thế lúc này đã vô cùng căng thẳng.
Nhưng Kỷ Hòa vẫn ngồi yên một chỗ, dáng vẻ điềm tĩnh như cũ.
Cô chăm chú quan sát gương mặt vặn vẹo của người vợ trên màn hình, rồi đột nhiên thốt lên một câu chẳng đầu chẳng đuôi:
"Mạc Vũ, tỉnh lại đi."
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Nếu cô nghe lời ‘nó’ mà giết chết Lục Quân, cả đời này cô sẽ mang tội giết người."