Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 208: Chương 208




Bão bình luận lập tức tràn ngập dấu chấm hỏi.

"[??? Chủ kênh đang nói cái gì vậy? Không phải người muốn giết Lục Quân chính là người vợ sao?]"

"['Nó' là ai? Có gì đó sai sai ở đây.]"

"[Vợ anh ta đã điên đến mức này rồi, chủ kênh chỉ nói vài câu ngắn ngủn mà có thể cứu người sao?]"

Nhưng thực tế là có thể.

Kỷ Hòa tập trung tinh thần, không ngừng gọi tên người phụ nữ kia trong lòng.

"Mạc Vũ."

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Kỷ Hòa im lặng, nhưng thật ra cô đang truyền lời thông qua linh lực.

Dù chỉ cách nhau qua một màn hình, linh hồn của Mạc Vũ vẫn có thể nghe được giọng nói của cô.

Huống hồ lúc này tinh thần của Mạc Vũ đã bị "nó" thao túng.

Chỉ khi nào cô ấy tỉnh lại, mới có thể cứu được Lục Quân.

Lần thứ năm Kỷ Hòa niệm tên Mạc Vũ—

Sự điên cuồng trong mắt người phụ nữ bỗng nhiên tan biến.

Ánh nhìn hỗn loạn dần trở nên thanh tỉnh.

Cô ta ngẩn người, giọng nói khàn đặc:

"Tôi... chuyện gì thế này?"

Mạc Vũ nhìn xuống dưới đất, nơi người đàn ông từng luôn coi thường mình đang nằm vật ra, suýt nữa đã bị cô bóp chết.

Cô ta kinh hoàng hét lên một tiếng, lập tức lùi lại vài bước.

Nhìn xuống đôi tay run rẩy của mình, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Cô ta… vừa làm cái gì vậy?

Suýt chút nữa cô ta đã giết người!

Kỷ Hòa cất giọng bình thản:

"Cô đã bị ‘nó’ khống chế."

Mạc Vũ sững sờ, mờ mịt hỏi:

"‘Nó’ là cái gì?"

Kỷ Hòa nhìn thẳng vào mắt cô ta, chậm rãi nói:

"Chuyện này, có lẽ chính cô là người rõ nhất."

Nghe vậy, sắc mặt Mạc Vũ hơi thay đổi.

Ánh mắt cô ta thoáng chốc trốn tránh.

"Tôi… tôi không biết cô đang nói gì."

Thấy cô ta thề thốt phủ nhận, Kỷ Hòa chỉ khẽ thở dài, trong mắt ánh lên chút thương hại.

"Lúc đầu, cô có thể kiểm soát được ‘nó’. Nhưng cô cũng thấy rồi đấy, theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng mất đi quyền kiểm soát. Vừa nãy, cô thậm chí còn bị ‘nó’ thao túng ngược lại, suýt nữa đã giết người."

Mạc Vũ cắn môi, liếc nhìn Lục Quân đang nằm trên mặt đất thở dốc, cơ thể vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.

Cô ta đột nhiên bật cười giễu cợt.

"Thì sao chứ? Dù sao ban đầu tôi cũng định để ‘nó’ giết chết Lục Quân mà!"

Cô ta siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy hận ý.

"Tại sao cô lại ngăn tôi? Cho dù phải ngồi tù, tôi cũng muốn bóp chết tên đàn ông khốn nạn này!"

Giọng cô ta nghẹn lại vì tức giận, ánh mắt sắc bén như dao.

"Cô có biết hắn ta đối xử với tôi thế nào không? Tôi hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn!"

Cô ta lại quay sang nhìn Lục Quân, ánh mắt tràn ngập căm thù.

"Tôi và Lục Quân yêu nhau từ thời đại học."

"Vẻ ngoài tôi xinh đẹp, gia đình giàu có, tài sản tính ra cũng tám chữ số. Còn Lục Quân chỉ là một gã trai nghèo xuất thân từ nông thôn, ngoại hình tầm thường. Ai cũng nói hắn trèo cao, nhưng tôi không quan tâm."

"Bởi vì lúc đó, hắn thật sự rất yêu tôi. Đối xử với tôi tốt đến mức tôi nghĩ cả đời này mình sẽ không thể tìm được người đàn ông nào yêu mình hơn thế."

"Thế nên tôi không để ý đến điều kiện gia đình, không quan tâm sự phản đối của người thân, kiên quyết ở bên hắn. Tôi sẵn sàng kết hôn với hắn."

Mạc Vũ ngừng lại, ánh mắt bỗng trở nên u ám.

"Trước khi mọi chuyện xảy ra, tôi đã luôn tin tưởng như vậy. Nhưng rồi…"

Cô ta cười nhạt một tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát.

Không biết từ khi nào, Lục Quân bắt đầu giục cô ta kết hôn.

Khi đó, Mạc Vũ vẫn đang dồn toàn bộ tâm huyết vào sự nghiệp, chưa có ý định lập gia đình sớm.

Ban đầu, cô chỉ nghĩ hắn sốt ruột vì yêu, không để tâm quá nhiều.

Nhưng sau đó—

Biến cố ập đến.

Hôm đó, cô thức trắng đêm tăng ca ở công ty, mệt mỏi đến mức kiệt sức.

Không ngờ lại vô tình bị ngã—

Máu từ thân dưới chảy ra, đỏ thẫm một mảng.

Cô ta đau đớn đến mức không thể đứng dậy, mãi đến khi được đưa vào bệnh viện mới biết—

Mình có thai.

Một sinh linh nhỏ bé bất ngờ đến với cô.

Rồi lại rời đi mãi mãi.

Với một người yêu trẻ con như Mạc Vũ, tin tức này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.

Bởi vì cơ thể vốn đã yếu, lần sinh non này không chỉ khiến cô chịu tổn thương nghiêm trọng mà còn làm mất đi cơ hội mang thai sau này.

Gần như bằng không.

Khi trở về nhà, lòng cô rối bời, lo lắng không biết nên nói với Lục Quân thế nào. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, ánh mắt cô đã vô tình dừng lại trên màn hình máy tính—lịch sử trò chuyện của gã với đám bạn.

Càng đọc, sắc mặt cô càng tái nhợt.

[Không phải chứ, mày thật sự chọc thủng bao cao su hả?!]

Lục Quân trả lời một cách đắc ý: [Đúng vậy, nếu không thì làm sao khiến cô ta có thai được? Tao nói chuyện kết hôn không biết bao nhiêu lần, nhưng cô ta cứ lảng tránh mãi. Tao nghi ngờ cô ta chướng mắt tao, chỉ muốn chơi đùa với tao thôi.]

[Mày đùa à? Câu được bạch phú mỹ khó lắm, sao không lợi dụng cho tốt chút?]

[Chính vì thế tao mới phải ra tay. Cơ địa của cô ta đặc biệt, một khi có thai thì không thể bỏ được. Chỉ cần cô ta dính bầu, tao có thể lấy đứa nhỏ trói chặt cô ta cả đời. Đến lúc đó, bao nhiêu tài sản của Mạc gia, không phải đều thuộc về tao sao?]

Giữa cái nắng oi ả của mùa hè, Mạc Vũ lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

Cô ta mang thai...

Không phải do số phận sắp đặt, mà là kết quả từ âm mưu đê tiện của Lục Quân!

Gã tính toán mọi thứ, đúng như mong muốn—cô ta thực sự đã có thai.

Nhưng có lẽ ông trời có mắt, gã lại không ngờ rằng...

Cô ta bị ngã ở công ty.

Đứa bé ấy, không giữ được.

Giấc mộng đẹp của gã tan thành mây khói.

Xem như là ác giả ác báo.

Nhưng... còn cô ta thì sao?

Cô ta thực sự rất yêu đứa bé ấy, thực sự khao khát có con.

Vậy mà vì thủ đoạn bỉ ổi của Lục Quân, cả đời này cô ta không thể mang thai nữa!

Mọi tình cảm dành cho gã, ngay giây phút này, đã hoàn toàn biến mất.

Nhưng cô ta không vội vàng bộc lộ ra ngoài.

Hận thù như một con rắn độc quấn chặt lấy tim, từng chút, từng chút một, nuốt trọn lý trí.

Cô ta nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ, để khiến kẻ đã hại mình phải trả giá đắt nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.