Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 210: Chương 210




Từng giọt nước mắt trong suốt chảy dài xuống gương mặt nhợt nhạt.

Nếu không phải vì bản thân ngu muội yêu sai người, con cô ta đã không biến thành quỷ linh.

Nó đáng lẽ ra phải được sống.

Sẽ khỏe mạnh lớn lên.

Sẽ đáng yêu như bao đứa trẻ khác.

Cô ta đã mắc quá nhiều sai lầm.

Nếu phải dùng chính mạng sống của mình để chuộc lỗi, vậy thì cũng đáng.

Âm khí ăn mòn, khiến Mạc Vũ trông vô cùng u ám, quỷ khí dày đặc bao phủ quanh người.

Nhưng vào khoảnh khắc cô ta rơi nước mắt, tất cả mọi người lại cảm nhận được bi thương tột cùng của một người mẹ mất con.

Khiến cô ta không còn đáng sợ như trước nữa.

Bình luận bùng nổ:

"[Mẹ nó! Lục Quân thật sự quá ghê tởm! Lúc đầu tôi còn bị gã ta lừa, cứ tưởng là một người chồng đáng thương xui xẻo bị vợ mình ám. Không ngờ kẻ có tội nhất lại chính là hắn!]"

Giờ phút này, Mạc Vũ đã hoàn toàn đánh mất ý chí sống.

Cô ta chỉ còn duy nhất một mục tiêu—kéo Lục Quân xuống địa ngục cùng mình.

Kỷ Hòa im lặng vài giây, sau đó chậm rãi cất tiếng:

"Cô có muốn gặp lại con mình không?"

Lời này vừa thốt ra, cả khung bình luận lẫn Mạc Vũ đều đồng loạt im lặng.

Kỷ Hòa không để tâm đến phản ứng của mọi người, tiếp tục nói:

"Tuy rằng bây giờ nó đã trở thành quỷ linh, nhưng tôi có thể dùng bùa chú tạm thời phong ấn quỷ khí, giúp nó khôi phục ý thức trong chốc lát."

Mạc Vũ sững người, sau đó đột ngột ngẩng phắt đầu lên.

Trong đôi mắt luôn chìm trong u ám và căm hận bỗng lóe lên ánh sáng, là sự vui mừng không thể che giấu.

"Thật sự có thể sao?!"

Dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Dù đứa trẻ đó giờ đã không còn là một sinh linh bình thường nữa.

Dù chính cô ta đã từng muốn lợi dụng nó để báo thù.

Nhưng khi nghe thấy có thể khiến nó trở lại như trước, cô ta là người vui mừng hơn ai hết.

Cô ta đã trải qua quãng thời gian dài sống trong nỗi kinh hãi và tuyệt vọng.

Mang thai một "quỷ linh", làm sao cô ta không sợ hãi cho được?

Những ánh mắt kinh hoàng của người qua đường khi cô ta vô thức phun ra chuột chết, sâu bọ, những ánh mắt tràn ngập chán ghét và sợ hãi...

Tất cả khiến cô ta dần tin rằng, cả mình và con đều là quái vật.

Nhưng nếu đứa trẻ có thể khôi phục dù chỉ là trong chốc lát, vậy thì...

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, giọng nói bình thản:

"Có thể."

Nói xong, cô đứng dậy, lấy bùa ra.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức bùng nổ, khán giả trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào từng động tác của cô.

"Cô ấy thật sự muốn vẽ bùa kìa! Tôi cũng muốn học! Nếu học xong, có khi nào tôi không cần ôn bài mà vẫn đạt điểm tuyệt đối trong mọi bài kiểm tra không?"

"Cười chết mất, cậu cứ nằm mơ đi. Nếu nhìn mà học được thì đại sư đã đầy đường rồi!"

"Đúng đó, ngay cả đại sư Thường Toàn còn học không nổi cách vẽ bùa của cô ấy, cậu nghĩ cậu nhìn vài cái là có thể làm theo sao?"

"Nhưng mà, nhưng mà! Ít nhất tôi vẫn có suy nghĩ muốn học mà!"

"Tôi cũng vậy! Kỷ Hòa, nếu muốn bái cô làm thầy thì cần điều kiện gì?"

Kỷ Hòa đang chuẩn bị đồ nghề thì thoáng dừng lại khi đọc được bình luận.

Nhận đồ đệ ư?

Cũng không phải là không thể.

Nhưng mà...

Thế giới này linh khí rất loãng, người có thiên phú vốn đã ít, bây giờ lại càng hiếm hoi.

Nghề này không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thành công.

Ngay cả ở thế giới cũ của cô, rất nhiều người chăm chỉ cả đời nhưng đến ngưỡng cửa nhập môn cũng không thể bước qua.

Xuyên qua thế giới này đã lâu như vậy, đến nay cô chỉ mới thấy Thường Gia Ngôn là có tư chất nhất.

Tuy nhiên, nếu so với cô thì vẫn còn chênh lệch rất xa.

Trong lúc suy nghĩ, cô đã nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ.

Cầm bút lông chấm một chút máu chó mực và chu sa, Kỷ Hòa tập trung tinh thần, rót nội lực vào.

Cả phòng livestream gần như nín thở.

Mọi người mở to mắt, căng thẳng quan sát từng động tác của cô, muốn học theo.

Nhưng rồi...

Ngay giây tiếp theo, Kỷ Hòa đã đặt bút xuống.

Trên lá bùa, một đồ án phức tạp đã xuất hiện.

Cả khung bình luận sững sờ.

Không đúng!

Hoa văn rắc rối như vậy, cô ấy làm thế nào mà vẽ chỉ bằng một nét bút?!

Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không chớp mắt!

Nhanh như vậy đã vẽ xong rồi sao?!

Bình luận lập tức tràn ngập những lời kinh ngạc và hoảng hốt.

"Cái quái gì vậy? Tôi chưa kịp nhìn rõ thì cô ấy đã xong rồi!"

"Không thể nào! Một nét mà vẽ ra cái đồ án khó nhằn thế á?!"

"Đây là trình độ của đại sư chân chính sao?!"

Kỷ Hòa không để ý đến những lời bàn tán.

Cô kẹp lá bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa, chậm rãi nhìn về phía Mạc Vũ.

"Tiếp theo, cô niệm theo tôi."

Mạc Vũ sững sờ.

"Hả?"

Sao lại niệm cùng nhau?

Cô ta hoàn toàn mù tịt về mấy thứ huyền học này, làm sao mà đọc được?

Nhưng ngay giây sau...

Cô ta kinh hoàng phát hiện, miệng mình không chịu khống chế mà tự động mở ra.

Giọng nói của cô ta và Kỷ Hòa hòa làm một, đồng thanh đọc lên một đoạn chú văn mà chính cô ta cũng không hiểu nổi.

Khi vẽ bùa chú, Kỷ Hòa đã cẩn thận thêm vào đó bát tự ngày sinh của Mạc Vũ.

Cô niệm thần chú, dẫn dắt nguồn năng lượng tinh thần kết nối với Mạc Vũ.

Thần chú dần được đọc ra, từng âm tiết vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Mạc Vũ cảm thấy một cơn lạnh lẽo lan xuống bụng dưới, rét buốt như thể đang nuốt phải một viên đá lớn. Cơn lạnh xâm nhập tận xương tủy, khiến cô ta không khỏi run rẩy.

Bên trong bụng, đứa bé dường như bị kích thích.

Nó bắt đầu giãy giụa, cử động dữ dội.

Những cú đạp mạnh đến nỗi trán Mạc Vũ rịn đầy mồ hôi lạnh.

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, như thể có thứ gì đó đang cố gắng thoát ra khỏi cơ thể cô.

Cho đến khi...

Một luồng khí đen cuồn cuộn trào ra từ bụng dưới của cô ta.

Luồng khí ấy tụ lại trước mặt, dần ngưng kết thành hình người.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mạc Vũ sững sờ. Biểu cảm trên gương mặt cô ta bỗng thay đổi đột ngột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.