Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 213: Chương 213




Người anh em che mặt trầm giọng nói:

"Về những điều mọi người đang bàn tán, tôi cũng từng nghĩ đến rồi. Nhưng tôi không phải là kiểu người đặt nặng nhan sắc, tôi tin rằng tính cách quan trọng hơn nhiều. Dung mạo chỉ cần không quá xấu là được."

Bình luận bên dưới lập tức bùng nổ.

[Vậy sao anh còn nhờ chủ kênh giúp tìm bạn gái trên mạng? Anh có thông tin liên lạc của cô ấy mà, nhắn tin trực tiếp là được rồi chứ?]

Nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt người anh em che mặt lập tức tối sầm.

"Chính đây mới là vấn đề!"

"Chúng tôi vốn định tiến triển ra ngoài đời thực, mà muốn như vậy thì nhất định phải gặp mặt! Một tháng trước, tôi đã chủ động đề nghị gặp gỡ người yêu qua mạng của mình."

"Lúc đó, chúng tôi vẫn trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn nói đến cả trường hợp nếu lỡ như đối phương không hợp gu mình thì sao. Khi ấy, cả hai đã hứa, cho dù không vừa mắt nhau, ít nhất cũng sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm trước khi nói lời tạm biệt."

"Thế mà, đến ngày hẹn, tôi đã tới nơi trước, nhắn tin báo cho Mèo Ngọt Ngào biết mình đã đến. Cô ấy cũng bảo rằng mình đang ở gần đó. Tôi sợ cô ấy khó tìm nên còn đặc biệt mô tả ngoại hình của mình cho cô ấy…"

"Kết quả, cô ấy bỏ chạy ngay lập tức! Để tôi đứng chờ suốt hai tiếng đồng hồ! Cứ thế mà bơ tôi luôn, đến cả mặt cũng không thèm cho tôi nhìn thấy!"

Câu chuyện bi thảm này khiến cả phòng livestream cười rần rần, không chút nể nang.

[Có khi nào là vì anh quá xấu không? Người ta vừa thấy đã hoảng sợ bỏ chạy ấy!]

[Dù đã hẹn là sẽ ăn cơm cùng nhau đi nữa, nhưng nếu nhan sắc quá đáng sợ thì có cao lương mỹ vị gì cũng nuốt không trôi…]

[Tóm lại, chẳng có khả năng nào khác đâu. Chắc chắn là vì anh quá xấu.]

[Nhưng mà… tôi thấy anh che mặt thế này trông cũng khá đẹp trai đấy? Đôi mắt rất sâu và cuốn hút mà!]

[Đừng ngây thơ thế chứ, lầu trên! Chẳng lẽ chưa từng gặp kiểu người đeo khẩu trang thì trông đẹp, mà tháo ra thì dọa người à? Chắc chắn đây là lý do anh bạn này che mặt!]

Người anh em che mặt nghe vậy, lập tức lên tiếng phản bác.

"Tuyệt đối không phải như thế! Tôi đã nói rồi, tôi che mặt là vì không muốn để lộ thân phận ngoài đời thôi."

"Thật ra, tôi là CEO của một công ty, quản lý cả nghìn nhân viên. Nếu để họ biết tôi yêu qua mạng rồi bị đá thảm hại thế này, sau này làm sao tôi còn quản lý được chứ?"

"Hơn nữa, diện mạo của tôi vốn không đến nỗi nào. Ra đường còn có người xa lạ xin thông tin liên lạc. Nói không đẹp trai thì thôi, nhưng chắc chắn không thể bị người ta chê bai đến mức bỏ chạy!"

"Tôi thực sự không hiểu. Vì sao Mèo Ngọt Ngào lại từ chối đến mức ấy? Dù gì cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà? Chưa kể, sau lần đó, tin nhắn của tôi cô ấy cũng trả lời ngày càng qua loa, cuối cùng còn nói thẳng rằng chúng tôi không hợp nhau, bảo tôi đừng liên lạc nữa."

Bình luận lại bùng nổ.

[Vậy thì sao anh không tìm cô ấy hỏi thẳng đi? Chuyện tình cảm, người trong cuộc vẫn là người hiểu rõ nhất mà!]

Người anh em che mặt cười khổ, giọng bất lực:

"Tôi muốn lắm chứ! Nhưng ngay cả một tin nhắn mà cô ấy cũng phải mất sáu tiếng mới trả lời. Thế này thì làm sao nói chuyện được đây?"

"Nhưng tôi chưa từng gặp ai hợp với mình như vậy. Tôi thực sự không muốn dễ dàng buông tay."

"Chủ kênh yên tâm, tôi không có ý định quấy rầy cô ấy. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc vì sao cô ấy lại thay đổi hoàn toàn như thế?!"

[Làm ơn đi, anh bạn. Yêu qua mạng mà thất bại thì lý do chỉ có một thôi: vấn đề nhan sắc! Tôi dùng mười năm kinh nghiệm yêu online của mình mà khẳng định đấy!]

[Chính xác! Ngay cả khi anh có đẹp trai thật, nhưng nhỡ đâu lại không hợp gu cô ấy thì sao?]

[Thôi bỏ đi, người anh em. Tìm người khác đi. Sẽ có cô gái phù hợp hơn thôi.]

Người anh em che mặt siết chặt nắm tay, giọng nói đầy đau khổ.

"Không thể có người tốt hơn! Cô ấy là người tốt nhất mà tôi từng gặp…"

"Tôi thật sự rất muốn biết, chuyện này rốt cuộc là vì sao?"

"Má ơi! Anh bạn này si tình quá!"

"Tôi khóc mất! Trên đời này thật sự còn có người đàn ông chung tình như vậy sao? Tôi không tin!"

"Thật lòng mà nói, trước giờ tôi luôn nghĩ đàn ông tốt không tồn tại, nhưng hôm nay phải suy nghĩ lại rồi."

"Nếu bạn trai cũ của tôi có một nửa sự chân thành như anh này, chắc tôi đã không chia tay..."

"Cô Kỷ Hòa, anh trai này thật đáng thương! Giúp anh ấy đi mà!"

Kỷ Hòa khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Chuyện này thực ra không hề phức tạp.

So với vụ lùm xùm của Lục Quân, ít nhất nó không dính dáng gì đến ma quỷ.

Chỉ cần giúp người che mặt này hiểu rõ sự thật, anh ta sẽ tự tháo được nút thắt trong lòng.

Kỷ Hòa khẽ bấm ngón tay tính toán.

Nhưng ngay sau đó, trên gương mặt cô thoáng hiện một biểu cảm kỳ lạ.

Cô ngước mắt lên, chậm rãi hỏi:

"Có phải cậu chưa bao giờ nói chuyện bằng micro khi chơi game với Mèo Ngọt Ngào không?"

Người che mặt gật đầu: "Đúng vậy, tôi không có thói quen bật micro khi chơi game, sợ bị phân tâm... Sao thế?"

Anh ta vẫn chưa kịp hiểu, nhưng những người thông minh trong phần bình luận thì đã đoán được điều gì đó.

"Vãi chưởng! Chắc không phải giống như tôi đang nghĩ đấy chứ?"

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Đừng nói là..."

"Khoan đã... cái này... cái này... thật sự là...?"

Người che mặt ngớ ra, nhìn dòng bình luận dày đặc toàn chữ "mẹ kiếp" mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cuối cùng, Kỷ Hòa đành nói thẳng:

"Mèo Ngọt Ngào là một người đàn ông."

Người che mặt: "Clgt?"

Người che mặt: "Mẹ kiếp?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.