Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 220: Chương 220




Thật ra, với Hạ Phong, vào nhóm với ai cũng không quan trọng. Nhưng điều khiến anh ta khó chịu chính là thái độ của Kỷ Hòa.

Cô cứ né tránh anh ta như thể anh ta là mãnh thú nguy hiểm.

Hạ Phong tức giận ngay lập tức.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Hạ anh ta đi đến đâu cũng được mọi người săn đón, yêu thích.

Vậy mà Kỷ Hòa thì sao?

Cô lại đối xử với anh ta một cách dửng dưng, thậm chí còn muốn né tránh?

Muốn chọc giận anh ta à?!

Không để Kỷ Hòa kịp phản ứng, Hạ Phong lạnh giọng tuyên bố:

"Rút thăm là rút thăm. Âm thầm đổi thăm như thế thì còn gọi là rút thăm gì nữa? Cứ theo kết quả ban đầu đi."

Dứt lời, anh ta giật lấy mảnh giấy ghi tên mình từ tay Kỷ Hòa rồi trực tiếp bước đến chỗ đạo diễn Nghiêm Tập để xác nhận kết quả.

Kỷ Hòa nhìn theo, có chút cạn lời.

Làm gì vậy chứ?!

Cô vốn dĩ đã thấy tên công tử nhà giàu này đầu óc đơn giản, mà anh ta cũng chẳng ưa gì cô.

Vậy mà bây giờ, hai người lại bị ép phải chung một đội để hành hạ lẫn nhau sao?

Đổi thăm là xong chuyện, chẳng phải tốt hơn à?!

Nhưng giờ thì chẳng còn cách nào khác.

Vậy là kết quả chia nhóm được quyết định như sau:

Kỷ Hòa - Hạ Phong

Tào Khiết - Tần Trạm

Lương Nhất Hủ - Lương Điềm Điềm

Dương Vận - Lâm Hiểu Thiên

Vừa thấy Kỷ Hòa chung đội với Hạ Phong, fan của Dương Vận lập tức nhảy vào quấy rối:

"Kỷ Hòa cố tình có phải không? Nếu không sao cứ chia cắt tình yêu đôi lứa thế này?"

"Hạ Phong và Dương Vận xui tám đời mới gặp phải Kỷ Hòa trong chương trình này!"

Nhưng lần này, fan của Kỷ Hòa không hề chịu lép vế.

Thậm chí, một số khán giả trung lập cũng lên tiếng bênh vực cô.

"Dở hơi thật! Rút thăm chia nhóm mà cũng đổ lỗi cho Kỷ Hòa được à? Fan của Dương Vận nghĩ gì vậy?"

"Đúng đó! Chưa kể, chị Kỷ Hòa của chúng ta giỏi thế này, được ghép nhóm với chị ấy chính là vinh hạnh của Hạ Phong!"

"Tôi cá là nhóm của Kỷ Hòa sẽ thắng đầu tiên! Hơ hơ, cứ chờ xem!"

Bình luận tranh cãi sôi nổi.

Nhưng giữa lúc đó, Kỷ Hòa bỗng cảm nhận được điều gì đó.

Cô nhíu mày, khẽ giơ ngón tay lên, bấm đốt tính toán một hồi.

Càng tính, chân mày cô càng nhíu chặt hơn…

Nửa tiếng sau, các nhóm được bịt mắt và đưa vào trong mật thất, chính thức bắt đầu thử thách.

Nhiệm vụ của họ rất đơn giản: chạy trốn khỏi mật thất càng nhanh càng tốt. Nhóm nào thoát ra trước sẽ là người chiến thắng.

Dù có nhân viên quay phim đi theo, nhưng người trực tiếp tham gia trò chơi chỉ có các khách mời.

Luật chơi quy định không được mang theo đèn pin hay điện thoại di động, chỉ được sử dụng bộ đàm do chương trình cung cấp.

Bộ đàm được phát riêng cho khách mời nữ, phòng trường hợp cần xin gợi ý từ ban tổ chức.

Trước khi bị bịt mắt, Hạ Phong quay sang hỏi Kỷ Hòa:

"Cô đã từng chơi trò thoát khỏi mật thất này chưa?"

Kỷ Hòa đáp gọn:

"Chưa."

"Không sao." Hạ Phong tự tin cười nhạt. "Tôi là trùm của trò này đấy! Có tôi ở đây, chúng ta chẳng cần dùng đến cơ hội xin gợi ý đâu."

Kỷ Hòa liếc anh ta một cái, không nói gì.

Trai nhà giàu ngốc nghếch tự tin quá mức…

Cô thực sự hoài nghi chỉ số IQ của Hạ Phong.

Trò chơi vừa bắt đầu, các khách mời liền tháo khăn bịt mắt.

Chủ đề của mật thất lần này là một bệnh viện bỏ hoang.

Bối cảnh câu chuyện khá đơn giản—một bác sĩ độc ác và biến thái đã tự tiến hành thí nghiệm sinh hóa trên người. Thế nhưng, hắn lại vô tình để virus rò rỉ ra ngoài, khiến những vật thí nghiệm biến thành zombie. Cuối cùng, cả bệnh viện chìm trong thảm kịch diệt vong.

Không gian xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn yếu ớt le lói, tỏa ra thứ ánh sáng ảm đạm.

Lúc nào cũng có từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, luồn lách qua khe cửa và hành lang, tạo ra những âm thanh rợn tóc gáy.

Không khí quỷ dị đến cực điểm.

Vừa tháo bịt mắt, Dương Vận đã hét lên thất thanh, lập tức trốn ra sau lưng Lâm Hiểu Thiên theo bản năng.

Dáng vẻ con chim nhỏ hoảng sợ này khiến khu bình luận bùng nổ thương xót.

"Quào! Dáng vẻ sợ hãi của Dương Vận có thể kích thích bản năng bảo vệ của người khác luôn á!!!"

"Đúng đúng! Đừng nói đàn ông, ngay cả tôi nhìn còn chịu không nổi đây này!"

"Chỉ tiếc Dương Vận đã có Hạ Phong rồi, không thì tôi muốn ship cô ấy với Lâm Hiểu Thiên ghê~"

"Hu hu hu, người đẹp đáng yêu quá, lại đây mẹ ôm nào!!!"

Trong số các khách mời nữ, ngay cả Tào Khiết cũng bị dọa đến run nhẹ.

Dù trước nay luôn giữ hình tượng chững chạc, lúc này đây, cô ta cũng có chút không chịu nổi.

Cô ta cười nhẹ, nói với Tần Trạm: "Trò chơi trốn thoát khỏi mật thất này là thứ mà mấy người trẻ tuổi các cậu hay chơi thôi. Người già như tôi thật sự không hiểu lắm, nhìn mà thấy sợ thật đấy."

EQ của Tần Trạm cực cao, lập tức mỉm cười trấn an: "Vậy chị Tào cứ đi theo em là được. Có em ở đây, chắc chắn sẽ không sao đâu."

Nói vậy thì nói, nhưng bản thân Tần Trạm cũng không khá hơn là bao.

Căn phòng này tối quá.

Anh ấy bước lên một bước, nhưng phải mất cả buổi trời mới gom đủ can đảm để làm vậy.

Chỉ sợ có thứ gì đó kỳ quái bất thình lình nhảy ra từ góc phòng.

Khu bình luận tiếp tục bùng nổ:

"Gì vậy trời, trước giờ hình tượng của Tần Trạm vẫn luôn là người dũng cảm mà?! Giờ ngay cả anh ấy cũng sợ đến mức này, tôi không dám tin luôn á!"

"Ha ha ha ha, đúng là thứ tôi mong chờ đây mà! Căn mật thất này nằm trong top 3 chủ đề kinh dị nhất thành phố S đấy. Nghe nói trước kia đã có người bị dọa đến ngất xỉu tại chỗ luôn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.