Chẳng còn gì để níu kéo nữa, lần này xác định là bị bắt rồi. Trong đầu Hạ Phong đã tưởng tượng ra cảnh bản thân bị nhốt một mình trong căn phòng tối.
Nhưng ngay giây tiếp theo...
NPC trước mặt bỗng nhiên hét lên một tiếng đầy hoảng loạn:
"Áuuuu!!"
Cả người hắn giật nảy lên, giống như bị thứ gì đó dọa sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng khỏi mặt đất.
Thì ra...
NPC này mang mặt nạ trắng, khoác trên người bộ đồ dài màu trắng, giả làm "quỷ" và đã mai phục ở đây từ lâu, chỉ đợi người chơi đi tới để bất ngờ nhảy ra hù dọa.
Ai ngờ...
Trước khi kịp dọa ai, vừa mới ngẩng đầu đã thấy một cái xác chết máu me bê bết, cái lưỡi dài đỏ lòm lè ra ngay trước mặt mình!
NPC vốn là người chuyên đi dọa người khác.
Mà giờ đây, hắn lại bị dọa đến xanh mặt!
Kỷ Hòa lặng lẽ đứng đó, trên vai vẫn vác theo cái xác, ánh mắt đầy vô tội.
"Đừng nhìn tôi, tôi không cố ý đâu mà."
Cô còn chưa kịp điều chỉnh lại tư thế, cái đầu của xác chết lại trượt xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.
Cảnh tượng đó quá sức buồn cười, khiến cả khu bình luận trong phòng livestream cười điên đảo:
"Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị hù dọa, vậy mà... sao lại thành trò hề thế này?!"
"Hahaha cười chết mất! Người ta thì bị ma dọa, Kỷ Hòa thì quay lại dọa luôn cả ma!"
"NPC: Thật sự quá mất mặt!"
Tình huống xảy ra đúng là oái oăm như vậy đấy.
Dưới ánh đèn mờ ảo, NPC bị dọa đến mức đứng đờ ra.
Chính vì thế, hắn quên mất nhiệm vụ chính của mình là phải nhào lên bắt người.
Khoảnh khắc đó đã tạo cơ hội vàng cho Hạ Phong và Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa phản ứng cực nhanh, lập tức túm lấy Hạ Phong.
"Chạy!"
Hạ Phong còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị cô kéo mạnh một cái.
Anh ta loạng choạng suýt ngã, đành phải chạy theo sau cô trong trạng thái đầy bối rối.
Vừa chạy, trong lòng anh ta vừa rối như tơ vò.
Không thể tin được—Kỷ Hòa nhỏ nhắn như vậy, thế mà thể lực và phản ứng đều tốt đến đáng kinh ngạc.
Chạy lâu như vậy rồi mà cô vẫn không hề thở dốc chút nào.
Không chỉ vậy, cô còn dường như nắm rõ toàn bộ kết cấu của mật thất.
Dù rẽ vào ngõ nào, cô cũng có thể nhanh chóng chọn được hướng đi chính xác.
Những người theo dõi livestream đều kinh ngạc thốt lên:
"Ôi trời, khả năng cảm nhận phương hướng của chị Kỷ Hòa đỉnh quá!"
"Đúng vậy! Cô ấy mới đi một lần mà đã nhớ hết chi tiết rồi sao? Nếu là tôi thì chắc chắn đã lạc từ lâu!"
"Tôi có cảm giác... chị Kỷ Hòa có sức hút của một người bạn trai á! Kiểu này thật sự rất an toàn, tôi muốn gả cho chị ấy quá!"
"Tôi không còn là fan của chị Kỷ Hòa nữa, tôi là fan người yêu của chị ấy đây, hu hu hu."
Sau một hồi chạy trối chết, Kỷ Hòa bỗng nhiên kéo mạnh Hạ Phong vào một căn phòng.
"Đi vào đây!"
Cô vừa đẩy cửa ra, ánh mắt lập tức chạm phải hai cặp mắt khác cũng đang trợn tròn nhìn mình.
Tin xấu: Trong phòng có người.
Tin tốt: Đó là Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ.
Không phải xác chết bật dậy, cũng không phải NPC mai phục sẵn.
Hạ Phong đứng bên cạnh, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đã gặp quá nhiều tình huống kinh hãi trong ngày hôm nay rồi, đến mức tâm lý gần như có bóng ma luôn.
Nhưng... với tầm nhìn của Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ, thì...
Bọn họ chưa kịp nhìn thấy Kỷ Hòa.
Thứ đầu tiên đập vào mắt họ lại là cái xác chết trên vai cô.
Hốc mắt trống hoác, không có nhãn cầu.
Cái lưỡi dài còn lè ra đầy máu!
Lương Điềm Điềm há miệng, chuẩn bị hét lên.
Nhưng Kỷ Hòa phản ứng nhanh hơn, lập tức đưa tay che miệng cô ấy lại.
Sau đó mới nghe thấy tiếng vút theo động tác.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau đó:
"Nói nhỏ thôi, NPC đang ở bên ngoài."
Lúc này, Lương Điềm Điềm mới giật mình nhận ra suýt nữa thì mình gây họa.
Cô ấy kinh ngạc nhìn Kỷ Hòa, ánh mắt như thể đang nhìn một quái vật.
Lạy hồn luôn, đây là mật thất kinh dị nhất đó!
Rốt cuộc là tâm lý kiểu gì…
Mà Kỷ Hòa có thể mặt không đổi sắc, thậm chí còn vác theo một cái xác chết máu me chạy khắp nơi như vậy chứ!!!
Kỷ Hòa nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Bên trong căn phòng nhỏ hẹp, có bốn khách mời, cộng thêm bốn nhân viên quay phim. Tổng cộng tám người, tất cả đều nín thở, không ai dám phát ra tiếng động mạnh.
Họ chờ NPC bên ngoài rời đi.
Kỷ Hòa đứng ở phía ngoài cùng, ghé sát tai vào cửa, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Một lúc sau, cô nhẹ giọng nói:
"Đi rồi."
Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng với sự xuất hiện của NPC vừa rồi, chắc chắn họ không thể quay lại con đường ban đầu nữa.
Trước đó, trong lúc tìm kiếm, nhóm của Lương Nhất Hủ và Lương Điềm Điềm đã tìm được manh mối liên quan đến bản đồ.
Lẽ ra hai nhóm có mối quan hệ cạnh tranh, nhưng nhờ Kỷ Hòa kịp thời che miệng Lương Điềm Điềm, nên để báo đáp, cô ấy rất nhiệt tình chia sẻ manh mối với nhóm của Kỷ Hòa.
Có thông tin mới, mọi người lập tức đổi hướng, tiếp tục lên đường.
Vì đây là mật thất chủ đề kinh dị, nên không gian xung quanh vô cùng mờ tối.
Ai không biết, còn tưởng nơi này đang tiết kiệm tiền điện.
Đi qua một khúc ngoặt, họ lại đến một hành lang mới.
Lối đi này cực kỳ hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua một lần.
Lúc trước, mọi người còn có thể đi thành nhóm để tăng thêm can đảm, nhưng bây giờ thì không thể nữa.
Hạ Phong lắc đầu cảm thán:
"Không hổ là mật thất kinh dị từng đoạt giải thưởng, chi tiết ở khắp mọi nơi."
Dù sao anh ta cũng là người đã từng chơi qua vô số mật thất, tâm lý vững hơn những người mới rất nhiều.
Thấy Lương Điềm Điềm có vẻ sợ hãi, Hạ Phong chủ động kể vài chuyện cười, chọc cô ấy cười không ngừng.
Ngay cả Lương Nhất Hủ cũng mỉm cười theo.
Bầu không khí trong nhóm trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng chỉ có Kỷ Hòa là vẫn im lặng.
Cô đi một mình ở phía sau cùng, lâu lâu lại bấm đốt ngón tay tính toán điều gì đó.
Chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, fan hâm mộ của Dương Vận lập tức phấn khởi.
Trước đó, Kỷ Hòa biểu hiện quá tốt, họ muốn chê cũng không có lý do.
Nhưng bây giờ thì khác rồi!
"Có vẻ Kỷ Hòa làm mất hứng ghê ha, mọi người đều vui vẻ cười nói mà một mình cô ta lại nhíu mày, giả vờ nguy hiểm chắc?"
"Chắc muốn thể hiện bản thân đặc biệt hơn mọi người chứ gì ~"
Mọi người vẫn đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên, một nhân viên công tác lên tiếng:
"Mọi người có cảm thấy hành lang này… hơi dài quá không?"
Người vừa nói là Tiểu Mãn – một nhân viên đã từng gặp Kỷ Hòa trước đó.