Anh ấy nhìn quanh rồi hỏi:
"Vừa rồi, có phải mọi người đều phát hiện ra mình đột nhiên chỉ còn lại một mình, rồi sau đó gặp ma không?"
Một nhân viên quay phim sợ hãi gật đầu, giọng nói run rẩy:
"Đúng, đúng vậy! Tôi chỉ mới chớp mắt một cái, đã không còn thấy ai bên cạnh nữa, chỉ còn mỗi mình tôi... Chị Kỷ, nếu không nhờ lá bùa mà chị đưa, chắc mạng nhỏ của tôi cũng không còn rồi!"
Mấy nhân viên công tác, bao gồm cả Tiểu Mãn, đều căng thẳng gật đầu, hoàn toàn đồng ý với lời của Kỷ Hòa.
Loại hiện tượng ma quái vượt ngoài sức mạnh tự nhiên thế này thực sự quá đáng sợ!
Một thứ có thể trong chớp mắt, không ai hay biết, đã mạnh mẽ lôi người ra khỏi vị trí ban đầu, tách họ đến những không gian khác nhau… Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy rùng mình.
May mà có lá bùa của Kỷ Hòa!
Chính lá bùa đó đã cứu họ một mạng!
Không nghi ngờ gì nữa, Kỷ Hòa chính là ân nhân của bọn họ!
"Khoan đã!"
Tiểu Mãn đột nhiên sực nhớ điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chúng ta có lá bùa… nhưng chị Tào Khiết và anh Lâm Hiểu Thiên thì không!"
Một dự cảm chẳng lành chợt ập đến.
Hai người đó… sẽ không gặp nguy hiểm chứ?!
Tiểu Mãn hốt hoảng, vội vàng cầm bộ đàm liên lạc với ban tổ chức để hỏi tình hình của Tào Khiết và Lâm Hiểu Thiên.
Nhưng vô ích.
Từ trường rối loạn do có ma xuất hiện vẫn chưa kết thúc, khiến máy quay phim, bộ đàm và cả những thiết bị khác đều mất tín hiệu.
Hoàn toàn không thể liên lạc với hai người kia.
Càng nghĩ càng sốt ruột, Tiểu Mãn lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng lúc này, giọng Kỷ Hòa vang lên, bình tĩnh đến khó tin:
"Yên tâm."
Cô nhẹ nhàng lắc đầu rồi chậm rãi nói:
"Bình thường chị Tào Khiết hay quyên góp tiền cho vùng núi, tài trợ trẻ em và người già neo đơn. Trên người chị ấy có công đức, ma quỷ tầm thường không thể đến gần. Lâm Hiểu Thiên vẫn luôn ở bên cạnh chị ấy, chắc chắn sẽ không sao."
Những lời này giống như một liều thuốc an thần, khiến mọi người đang hoang mang dần trấn tĩnh lại.
Lương Điềm Điềm gãi đầu, chớp mắt thắc mắc:
"Nghe như mọi người vừa trải qua chuyện gì đó rất đáng sợ… Nhưng sao chỉ có mỗi tôi không thấy con ma nào hết vậy?"
Cô nàng nhìn quanh, ngẫm lại suốt thời gian qua, mình chỉ đứng một chỗ trong hành lang, chẳng hề thấy bóng dáng ma quái nào.
Lúc mọi người đột nhiên biến mất rồi xuất hiện lại, cô còn tưởng họ đang chơi trốn tìm với mình!
Hay là… cô chính là "con cưng của trời" trong truyền thuyết, mang một thể chất đặc biệt khiến yêu ma không dám đến gần?!
Kỷ Hòa bật cười khẽ khi nghe suy đoán đầy trí tưởng tượng đó.
Cô nhìn Lương Điềm Điềm, nhẹ nhàng hỏi:
"Lúc trước, cô có từng nhận quay một bộ phim kinh dị không?"
"Ơ? Đúng rồi! Nhưng lạ ghê, lịch trình của tôi không công khai mà, sao cô biết?"
Lương Điềm Điềm tròn mắt ngạc nhiên.
Cô càng lúc càng cảm thấy Kỷ Hòa rất bí ẩn.
Sao cô ấy cái gì cũng biết vậy?!
"Bộ phim đó khá chính quy, đạo diễn có kinh nghiệm, biết cách cúng bái, dâng hương trước khi quay. Vừa để cầu xin được che chở, vừa để lấy lòng quỷ linh. Quá trình quay phim diễn ra bình yên vô sự, và cô cũng nhận được phúc khí từ đó. Vì vậy, bây giờ cô đang rất an toàn."
Lương Điềm Điềm "à" lên một tiếng, chợt nhớ lại.
"Đúng ha! Nửa tháng trước tôi có đi cùng đoàn phim đến miếu cúng bái… Hóa ra là nhờ chuyện đó!"
Trước đây, cô hoàn toàn không tin mấy việc cúng bái này, còn cảm thấy đạo diễn quá mê tín.
Nhưng bây giờ…
Nhìn lại tất cả những gì vừa xảy ra, Lương Điềm Điềm bỗng âm thầm hạ quyết tâm:
Từ nay về sau, cô nhất định sẽ đến thật nhiều đạo quán, quyên tiền, dâng hương!
Trời cao phù hộ!
Yêu ma đừng hòng đến gần cô ấy!!!
Lương Nhất Hủ vẫn còn đang hôn mê.
Hạ Phong lo lắng nhìn anh, hỏi:
"Anh Lương không sao chứ? Có cần gọi xe cấp cứu không?"
"Không cần đâu, lát nữa anh ấy sẽ tự tỉnh."
Kỷ Hòa đáp nhẹ, rồi tiến về phía trước, khẽ vung tay làm một động tác kỳ lạ.
Lập tức, một ít âm khí trong cơ thể Lương Nhất Hủ bị xua tan.
Tiểu Mãn nhìn cảnh này, bất giác nhớ lại hình ảnh kinh hoàng mình đã gặp trong hành lang.
Cô cứng người, tay run run chỉ vào Lương Nhất Hủ, miệng lắp bắp:
"Con… con ma tôi gặp… trông… trông y hệt anh ấy!"
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lương Nhất Hủ.
Anh ấy… rốt cuộc là người hay là ma?!
Kỷ Hòa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vén mi mắt của Lương Nhất Hủ để kiểm tra tình trạng của anh.
Vừa quan sát, cô vừa chậm rãi nói:
"Anh ấy là người, chỉ bị ma nhập mà thôi."
Những linh hồn lang thang nơi nhân gian không tuân theo quy luật tự nhiên. Nếu bản thân chúng không đủ mạnh, sẽ bị phản phệ. Khi đó, chúng sẽ tìm cách mượn thân xác của con người để tồn tại.
"Lương Nhất Hủ chỉ là một vật chứa tạm thời."
Thực ra, kẻ thực sự nhập vào anh ta… chính là ma tóc dài.
Lương Điềm Điềm nuốt khan, sắc mặt tái nhợt:
"Nhưng… nhưng tại sao lại là anh Lương? Ở đây có nhiều người như vậy, sao con ma đó cứ nhất quyết nhập vào anh ấy?"
Kỷ Hòa im lặng một lát, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lương Nhất Hủ, chậm rãi đáp:
"E rằng, chuyện này chỉ có chính anh Lương mới biết câu trả lời."
Đúng lúc này, Lương Nhất Hủ khẽ cử động, đôi mắt mơ màng từ từ mở ra. Anh vừa tỉnh lại đã vô tình nghe được những lời của Kỷ Hòa.
Ánh mắt anh thoáng vẻ ngỡ ngàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, lý trí lập tức trở lại. Anh nhìn Kỷ Hòa, có chút khó tin.
Kỷ Hòa đứng dậy, khoanh tay, giọng điềm tĩnh:
"Anh có cảm giác mình mất đi một đoạn ký ức, đúng không? Đó chính là dấu hiệu của việc bị ma nhập."
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
"Dương khí càng yếu, ma quỷ càng dễ xâm nhập. Dạo này anh có vẻ đã trải qua không ít chuyện…"