Cô nhẹ nhàng đáp: "Vậy sao? Tin tốt đấy."
Đới Vượng Hòa tiếp tục nói: "Phiên tòa đầu tiên có sự tham gia của Cục Điều Tra Hiện Tượng Siêu Nhiên Quốc Gia. Kết quả không khác lời cô nói chút nào. Vụ đổi cung mệnh giữa Tần Trí Phú và Tần Hải bị phanh phui, chứng minh Tần Mân Dữ thực sự bị oan."
"Cục Điều Tra Hiện Tượng Siêu Nhiên Quốc Gia?"
Kỷ Hòa hơi nheo mắt, tỏ vẻ hứng thú.
Trong thời đại mà huyền học đã suy tàn, không ngờ vẫn còn tồn tại một tổ chức như vậy.
Đới Vượng Hòa giải thích: "Đúng vậy. Tổ chức này có tồn tại, nhưng chỉ những người trong nội bộ hoặc có liên quan mới biết đến. Công việc chính của họ là xử lý các sự kiện siêu nhiên."
Kết quả cuối cùng của vụ án—
Tần Mân Dữ thoát án tử hình, giữ lại được một mạng.
Kỷ Hòa nhún vai.
Xem ra, người của Cục Điều Tra cũng không phải dạng vô dụng, ít ra họ đã tra ra chân tướng.
Tốt hơn nhiều so với mấy kẻ ngốc mà cô thường gặp trong đời.
Đối với chuyện này, cô thực sự thấy hài lòng.
Cầm điều khiển từ xa, Kỷ Hòa bật TV, chuyển sang kênh tin tức.
Đúng lúc, màn hình đang phát bản tin liên quan đến vụ án của Tần Mân Dữ.
Ống kính lia đến gương mặt anh ta—
Râu ria xồm xoàm, sắc mặt tái nhợt, trông tiều tụy thấy rõ.
Đúng vậy.
Chân tướng đã được làm sáng tỏ thì sao chứ?
Cuộc đời rực rỡ phía trước của Tần Mân Dữ… đã hoàn toàn bị hủy hoại rồi.
Trầm mặc một lúc, Kỷ Hòa vẫn cất giọng điềm tĩnh:
"Luật sư Đới, anh có thể giúp tôi chuyển vài lời đến Tần Mân Dữ được không?"
Đới Vượng Hòa gật đầu, giọng chắc nịch:
"Đương nhiên được, cô Kỷ cứ nói."
Kỷ Hòa chậm rãi nói tiếp:
"Tôi biết anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều chuyện, đến mức đánh mất toàn bộ ý chí tồn tại… Nhưng mong anh ta nhất định phải sống tiếp."
Cô ngước mắt lên, ánh nhìn kiên định:
"Tôi đã nói rồi, anh ta và vợ nên duyên ba kiếp, mà đây mới chỉ là kiếp đầu tiên của bọn họ. Vợ anh ta có linh trên trời, chắc chắn sẽ không mong anh ta tự hủy hoại bản thân như thế này."
"Anh ta phải sống thật tốt, không vì điều gì khác, mà là để một ngày nào đó có thể gặp lại vợ mình với dáng vẻ tốt nhất."
Nói đến đây, cô khẽ thở dài.
Những gì cô có thể làm… cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cuối cùng, kết quả vụ án của Tần Mân Dữ cũng được công bố.
Khi Kỷ Hòa mở lại livestream, màn hình ngay lập tức ngập tràn bình luận cảm ơn.
Đều là fan của Tần Mân Dữ.
Mặc dù tuổi không còn trẻ, nhưng lòng trung thành của họ chưa bao giờ phai nhạt. Và khi cần, sức chiến đấu của họ vẫn mạnh mẽ vô cùng.
"Cảm ơn Kỷ Hòa, nhờ cô mà Tần Mân Dữ đã rửa sạch nỗi oan!"
"Đúng vậy! Nếu không có cô, có lẽ cả đời này anh ấy đã bị hủy hoại rồi!"
"Toàn thể Đảo Nhỏ mãi mãi biết ơn cô Kỷ! Ai dám bôi đen cô ấy, chính là động đến cả Đảo Nhỏ chúng tôi!"
Dù không biết rõ toàn bộ chi tiết vụ án, nhưng fan hâm mộ đều hiểu rằng, chính Kỷ Hòa đã giúp Tần Mân Dữ thoát khỏi những chứng cứ bất lợi, giành lại một phán quyết công bằng.
Vì vậy, họ mới không ngừng cảm ơn cô trên livestream.
Tiếng tăm của cô… càng ngày càng lớn.
Nhìn những dòng bình luận dày đặc, Kỷ Hòa mỉm cười nhẹ nhàng:
"Không cần khách sáo."
Cô cảm thấy những người này thực sự rất đáng yêu.
Ngay sau đó, cô lập tức bắt đầu ba lượt kết nối của ngày hôm nay.
Lượt kết nối đầu tiên vừa mở, trên màn hình đã xuất hiện một gương mặt vô cùng lo lắng.
Là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.
Vẻ mặt anh ta đầy căng thẳng, quầng thâm dưới mắt nặng trĩu, rõ ràng đã mất ngủ trong nhiều ngày.
Giọng anh ta gấp gáp:
"Chủ kênh, cầu xin cô hãy cứu lấy bố tôi! Gần đây ông ấy thực sự không bình thường!"
Kỷ Hòa khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng trấn an:
"Anh đừng vội, cứ từ từ kể xem đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh:
"Tôi tên là Ngô Thần Nhạc. Hôm nay tôi kết nối không phải vì tôi, mà vì bố tôi."
"Năm nay bố tôi đã năm mươi tám tuổi, bình thường không có sở thích gì đặc biệt ngoài chơi đồ cổ."
Ngay lập tức, phần bình luận bùng nổ:
"Bà nó, một câu nói ngắn ngủi mà toát lên khí chất đại gia ngập trời!"
"‘Không có sở thích gì đặc biệt ngoài chơi đồ cổ’… Đây mới đúng là đỉnh cao của nghệ thuật khoe giàu!"
"Tôi cũng không có sở thích gì đặc biệt, chỉ muốn mua đồ cổ như bác trai QAQ…"
Không để tâm đến những bình luận sôi nổi kia, Ngô Thần Nhạc tiếp tục:
"Người già có sở thích riêng, con cái như tôi vốn không nên can thiệp quá nhiều. Nhưng từ khi bố tôi mua về một bức tranh… ông ấy như trở thành một người hoàn toàn khác."
Giọng anh ta trầm xuống, mang theo sự bất an:
"Mỗi ngày, ông ấy đều tự nhốt mình trong phòng làm việc. Dù ăn cơm cũng không ra ngoài, cứ như muốn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài vậy…"
"Quan trọng nhất là… tôi thường xuyên nghe thấy ông ấy nói chuyện với ai đó. Giọng điệu rất vui vẻ, cứ như đang trò chuyện với một người bạn thân thiết… Nhưng khi tôi mở cửa vào, trong phòng chỉ có mỗi mình ông ấy!"
Bình luận lập tức rộ lên:
"Mẹ nó… dù đã xem vô số chuyện tâm linh, lần này tôi thực sự thấy rợn người!"
"Quá đáng sợ! Rốt cuộc bác ấy đang nói chuyện với ai?"
"Đừng tự hù dọa nhau nữa… Có khi nào bác ấy chỉ đang lẩm bẩm một mình không?"
"Đúng vậy! Nhiều người cũng có thói quen nói chuyện một mình mà! Chắc người anh em này đã lo lắng thái quá rồi."
Ngô Thần Nhạc nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt càng thêm u ám.
Anh ta nghiến răng, giọng nói khổ sở:
"Tôi cũng mong là mình nghĩ quá nhiều… Nhưng lần này thực sự không giống như thế! Đây không phải là kiểu lẩm bẩm bình thường!"
"Tất cả… đều bắt đầu từ bức tranh quái gở kia! Kể từ khi bố tôi mang nó về nhà, mọi thứ đều trở nên bất thường!"