Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 234: Chương 234




Anh ta nhắm chặt mắt, lặng lẽ lặp lại lời Kỷ Hòa đã dặn:

"Sau khi tiến vào ảo cảnh, đừng quan tâm đến bất kỳ âm thanh nào, bất kỳ hình ảnh gì anh nhìn thấy, phải nhớ kỹ lý do anh bước vào."

Đừng nghe những tiếng thì thầm.

Đừng để bị mê hoặc bởi hình ảnh giả dối.

Giả chính là giả.

Không thể trở thành thật.

Chuyện anh ta cần làm, là cứu bố ra khỏi đây!

"... Nhưng con sẽ đau lòng!"

Anh ta đột nhiên lên tiếng, giọng nghẹn lại.

Hai bàn tay siết chặt, ngón tay run rẩy.

Hai mắt anh ta hoe đỏ, hơi thở cũng dồn dập hơn.

Như thể, cuối cùng cũng nói ra được điều khó khăn nhất trong đời.

"Nếu không có bố bên cạnh, con sẽ không còn bố nữa..."

"Bố à."

Ngô Dự Quốc sững sờ.

Đôi mắt đục ngầu của ông ta khẽ rung lên, nhìn chằm chằm đứa con trai trước mặt rất lâu mà chẳng thốt nổi một lời.

Thực ra, đừng nói là Ngô Dự Quốc, ngay cả Ngô Thần Nhạc cũng bị chính mình làm cho hoảng hốt.

Đã bao lâu rồi anh ta không thể hiện tình cảm một cách chân thật như vậy?

Đã bao lâu rồi… anh ta không nói ra suy nghĩ của mình, không thừa nhận rằng có một người vô cùng quan trọng đối với anh ta?

Thế giới của những người trưởng thành dường như không dành chỗ cho sự bộc lộ tình cảm. Ở Trung Quốc, con người vốn sống nội tâm, hiếm ai dám thẳng thắn nói với người thân rằng: “Anh/em/bố/mẹ rất quan trọng với tôi.”

Ngô Thần Nhạc cũng vậy.

Nhưng vào giây phút này…

Anh ta không biết vì sao.

Chỉ biết rằng, một cơn nóng dâng lên trong đầu, khiến anh ta chẳng kịp suy nghĩ nhiều mà buột miệng nói ra.

Câu nói ấy bật ra một cách trôi chảy đến mức chính anh ta cũng không thể tin được.

Anh ta cảm thấy hai tai nóng bừng, trái tim đập thình thịch.

Lần cuối cùng anh ta có cảm giác hồi hộp như vậy… có lẽ là khi hai mươi tuổi, lần đầu tiên một mình mang bản kế hoạch đi đàm phán với một công ty đầu tư.

Nhưng ngay cả lúc đó, anh ta cũng không cảm thấy hồi hộp đến mức này.

Trước mặt anh ta, Ngô Dự Quốc vẫn đang nhìn anh ta chằm chằm.

Ánh mặt trời rọi xuống, dường như trong đôi mắt đã từng lạnh lùng ấy có ánh sáng le lói.

Trong trí nhớ của Ngô Thần Nhạc, bố anh ta chưa từng có biểu cảm như vậy.

Anh ta hít sâu một hơi, lặp lại lần nữa:

“Thế nên… bố đồng ý về cùng con không? Bố.”

Ngô Dự Quốc chậm rãi gật đầu:

“… Được.”

Căn phòng làm việc bỗng ngập tràn ánh sáng ấm áp.

Có người… đã thực sự tỉnh lại.

Trong phòng livestream, mọi người đều căng thẳng dõi theo tình hình của bố con Ngô Thần Nhạc và Ngô Dự Quốc.

Thời gian trong bức tranh khác với thế giới thực—một giờ trong tranh chỉ tương đương một cái chớp mắt bên ngoài.

Kỷ Hòa vẫn đang chờ đợi.

Thỉnh thoảng, cô còn bấm đốt ngón tay tính toán điều gì đó.

Nếu bố con họ gặp nguy hiểm, cô sẽ lập tức ra tay.

Nhưng mà… nếu không phải tình huống bắt buộc, cô sẽ không can thiệp.

Trường hợp của họ khá đặc biệt.

Cô có linh cảm, có lẽ vẫn còn cách giải quyết tốt hơn thay vì cô phải trực tiếp ra tay.

Đột nhiên, bão bình luận nổ tung.

“Kìa, Ngô Thần Nhạc tỉnh lại rồi!”

“Mẹ nó, ngay cả Ngô Dự Quốc cũng tỉnh! Họ thật sự ra khỏi đó rồi!”

Số lượng bình luận bùng nổ nhanh chóng.

Trước mắt bao người, Ngô Thần Nhạc và Ngô Dự Quốc từ từ ngồi dậy.

Vừa mở mắt, việc đầu tiên Ngô Thần Nhạc làm là hướng về Kỷ Hòa cúi đầu cảm ơn:

“Kỷ Hòa, thật sự cảm ơn cô.”

So với dáng vẻ uể oải, thiếu sức sống trước khi vào tranh, lúc này khí sắc anh ta tốt lên trông thấy.

Sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, ánh mắt kiên định.

Tựa như… một con người hoàn toàn khác.

Sự thay đổi rõ ràng đến mức ai cũng có thể nhìn ra.

Bão bình luận nổ tung lần nữa.

“Này, rốt cuộc trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cảm giác như anh ta trẻ ra mười tuổi thế?”

“Ha ha ha, chị gái Kỷ Hòa có đang lừa người không vậy? Ảo cảnh này rốt cuộc có bảo bối gì hả?”

Nhìn thấy bình luận trên màn hình, Ngô Thần Nhạc chỉ khẽ cười, vẫy tay nói một câu:

“Bí mật.”

Dứt lời, anh ta thẳng thừng đóng kết nối livestream.

Để lại cả biển người trong phòng livestream gào thét đầy tò mò.

Không cam lòng, họ lại lập tức quay sang hỏi Kỷ Hòa.

“Chị gái Kỷ Hòa, rốt cuộc trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đúng đó, nói đi mà! Tôi muốn biết!”

Kỷ Hòa bật cười, thản nhiên đáp:

“Ngô Thần Nhạc đã nói rồi, đây là bí mật của bố con họ.”

Cô không nói thêm gì nữa, trực tiếp kết nối với người tiếp theo.

Màn hình chuyển cảnh.

Người được chọn lần này là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt to tròn và khí chất thanh tú.

Cô ấy mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút do dự:

“Chị Kỷ Hòa… em muốn nhờ chị tìm giúp em một người.”

Ngập ngừng giây lát, cô ấy sửa lại lời:

“Không… có lẽ… một con quỷ.”

Màn hình bỗng im lặng trong giây lát, sau đó…

Bình luận bùng nổ:

“Mẹ nó! Người ta nhờ Kỷ Hòa tiêu diệt quỷ, còn cô gái này lại nhờ Kỷ Hòa tìm quỷ?”

“Khoan đã, chỉ cần con quỷ đó không làm hại ai, thì việc tìm nó cũng đâu có gì kỳ lạ?”

“Tôi không có ý xấu, chỉ là hơi sốc! Rốt cuộc tại sao cô ấy lại muốn tìm một con quỷ?”

Cô gái nhìn lướt qua màn hình, khẽ mỉm cười.

Chỉ là, nụ cười ấy… mang theo chút chua xót.

“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu. “Chính em cũng không ngờ tới. Không ngờ… anh ấy lại là quỷ.”

Cô ấy tên là Liễu Nhiên, năm nay hai mươi ba tuổi, là sinh viên năm nhất của Đại học Nghệ thuật A.

Vì không quen ở ký túc xá đông người, nên cô thuê một căn biệt thự nhỏ gần trường.

Liễu Nhiên học hội họa, rất yêu thích vẽ tranh.

Khi có thời gian rảnh, cô thường bật bản nhạc “Ballade pour Adeline”, vừa vẽ tranh vừa thả hồn vào giai điệu du dương.

Hai tháng trước, vào đêm đầu tiên cô chuyển đến biệt thự…

Vẫn như thường lệ, cô ngồi vẽ tranh, miệng khe khẽ ngân nga.

Vẽ mệt, cô đặt cọ xuống, ngước nhìn ra ngoài cửa sổ để thư giãn đôi mắt.

Nhưng ngay giây phút đó…

Cô nhìn thấy một chàng trai đứng dưới gốc cây ngô đồng trong sân.

Ánh trăng hắt lên người anh ta, tạo thành một bóng dáng mơ hồ mà thanh thoát.

Và ngay khoảnh khắc ấy…

Trái tim cô bỗng nhiên rung động.

Rõ ràng, họ chưa từng gặp mặt.

Nhưng không hiểu vì sao…

Người con trai đó lại mang đến cho cô một cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.