Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 236: Chương 236




Giữa lúc tiếng đàn vang lên, cô bỗng nhận ra có một chàng trai đang đứng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn cô.

Cứ tưởng cậu ta đến làm phiền, nhưng chàng trai chỉ im lặng nhìn, rồi hỏi:

"Cậu vừa chơi cái gì vậy?"

Mạnh Nhiên thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp: "Đàn piano. Đây là một loại nhạc cụ."

Ở thời đại đó, piano không phải thứ phổ biến. Chỉ những gia đình giàu có mới có thể tiếp cận.

Một tiểu thư như Mạnh Nhiên có cơ hội học piano, chắc chắn là người thuộc tầng lớp thượng lưu.

"Hóa ra là vậy." Chàng trai khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào cô. "Cậu đàn rất hay. Đây là khúc gì thế?"

"Ballade pour Adeline, một bản hòa tấu của Richard Clayderman."

Cô ngừng một chút, rồi tiếp tục:

"Có một truyền thuyết kể rằng, một vị quốc vương cô độc đã điêu khắc một pho tượng thiếu nữ xinh đẹp. Ngày ngày, ông si mê ngắm nhìn tác phẩm của mình, rồi đem lòng yêu cô gái vô tri ấy. Ông cầu nguyện với thần linh, mong chờ một kỳ tích. Sự chân thành và kiên trì của ông cuối cùng đã làm thần tình yêu cảm động. Vị thần quyết định ban cho pho tượng linh hồn, để nàng có thể sống bên cạnh quốc vương mãi mãi."

Chỉ là một câu chuyện bình thường, cô không ngờ chàng trai lại nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói:

"Một bản nhạc đẹp..."

Nhưng ngay sau đó, cậu lại khẽ nghiêng đầu, nói một câu khiến cô sững người.

"Nhưng người đàn nó không vui vẻ."

Mạnh Nhiên lặng người.

Chàng trai trước mặt là người đầu tiên nghe ra cảm xúc trong tiếng đàn của cô.

Đúng vậy, Mạnh Nhiên sinh ra trong gia đình giàu có, không thiếu thứ gì, nhưng cô không hạnh phúc.

Cô yêu văn học, nghệ thuật, khát khao cái đẹp.

Nhưng trong mắt cha mẹ, những thứ đó đều vô nghĩa.

Họ không cần cô học nhiều, cũng không cần cô có tài hoa.

Điều duy nhất họ mong muốn là cô trở thành một bông hoa đẹp, đại diện cho gia tộc trong những cuộc hôn nhân chính trị.

Thậm chí, ngay cả những người bạn gái xung quanh, cũng không ai thực sự hiểu cô.

"Con gái học nhiều thế làm gì? Dù sao cũng chỉ để lấy chồng, sinh con."

"Tiểu thư nhà họ Lữ thật may mắn, gả cho một quan chức quân đội, mỗi ngày đều đi du lịch vòng quanh thế giới. Nghe nói mấy hôm trước cô ấy còn uống trà chiều với nữ vương nước Ý đấy."

Ở thời đại đó, đây là suy nghĩ chung của các tiểu thư nhà giàu.

Nhưng Mạnh Nhiên lại cảm thấy những điều đó nhàm chán vô cùng.

Chỉ có một người có thể hiểu cô.

Người đó là Tạ An.

Lần đầu tiên trong đời, cô tìm được một tri kỷ.

Từ hôm đó, hai người dần trở nên thân thiết hơn.

Cô biết chàng trai ấy tên là Tạ An.

Gia cảnh anh không tốt, cha mất sớm, mẹ làm công nhân ở xưởng dệt.

Anh đến được ngôi trường này không phải nhờ tiền bạc, mà nhờ trí tuệ hơn người.

Thành tích của anh luôn xuất sắc, được thầy cô đánh giá cao, thậm chí còn được khuyên nên theo con đường nghiên cứu.

Một người như vậy, lẽ ra không nên có cơ hội gặp gỡ tiểu thư nhà giàu như cô.

Nhưng số phận đã sắp đặt để hai người gặp nhau.

Tạ An từng hỏi Mạnh Nhiên:

"Em có ước mơ gì không?"

Mạnh Nhiên suy nghĩ một lát rồi hào hứng đáp:

"Em muốn trở thành một họa sĩ, ừm… giống như Từ Bi Hồng vậy!"

Tạ An nghe vậy thì bật cười, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều.

Mạnh Nhiên thấy thế liền bĩu môi, không vui nói:

"Anh cười cái gì? Được rồi, em biết bản thân còn xa mới so được với Từ Bi Hồng, nhưng em sẽ cố hết sức! Ai đánh thuế ước mơ đâu nào?"

"Anh không có ý đó." Tạ An dịu dàng xoa đầu cô, giọng điệu đầy chắc chắn. "Anh tin em mà, vì tranh em vẽ rất đẹp."

Nghe vậy, Mạnh Nhiên mới nguôi ngoai, nhưng vẫn chưa chịu buông tha anh.

"Thế còn anh? Anh có ước mơ gì không?"

Tạ An im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi nói:

"Anh à… chắc anh sẽ nghiên cứu vật lý. Chỉ có khoa học công nghệ mới có thể khiến đất nước thực sự hùng mạnh hơn, như vậy mới không bị họ bắt nạt nữa."

Nghe đến đây, ánh mắt Mạnh Nhiên sáng lên.

Dạo gần đây cô cũng nghe nhiều về tình hình quốc gia, lòng cô không khỏi dâng lên niềm tự hào.

Vì cô biết, người đàn ông mà mình thích không giống với đám công tử ăn chơi suốt ngày chỉ biết đàn đúm hưởng thụ.

Mạnh Nhiên kích động đến mức đột nhiên nhào vào lòng Tạ An, suýt chút nữa khiến anh ngã chổng vó.

"Đúng là người em thích có khác!"

Anh giỏi như vậy, sao cô có thể không tự hào cho được?

Cứ tưởng rằng cuộc sống của hai người sẽ mãi mãi bình yên trôi qua như thế.

Nhưng ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu.

Hôm đó, khi Mạnh Nhiên đang nắm tay Tạ An dạo quanh con phố quen thuộc, bỗng nhiên gặp bố mình.

Ánh mắt ông nghiêm nghị, sắc mặt tối sầm lại. Mạnh Nhiên theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng Tạ An lại nắm chặt hơn.

Giọng nói của bố cô lạnh lùng vang lên:

"Mạnh Nhiên, con dám ngang nhiên nắm tay đàn ông giữa ban ngày ban mặt như vậy sao? Còn ra thể thống gì nữa?"

Tạ An không né tránh, thẳng thắn đáp:

"Cháu là bạn trai của cô ấy."

Bố Mạnh cười khẩy, ánh mắt đầy khinh miệt.

"Ồ? Thế cậu là con nhà ai?"

"Bố…"

Mạnh Nhiên biết rõ tính cách của ông, đang định lên tiếng giải thích thì Tạ An đã giành nói trước.

"Chú à, cháu không có gia thế gì cao sang, nhưng tình cảm cháu dành cho Mạnh Nhiên là thật lòng. Cháu sẽ cố gắng hết sức để cho cô ấy cuộc sống tốt nhất."

Lời nói của anh không hề có chút giả dối.

Sau khi tốt nghiệp, anh chọn theo đuổi con đường nghiên cứu học thuật, ngày ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm, tiếp xúc với những công trình mà người bình thường không thể hiểu nổi.

Mạnh Nhiên cũng lên tiếng giúp anh, nhưng thái độ của bố cô vẫn không thay đổi.

Ông cười lạnh, giọng nói đầy châm chọc:

"Cố gắng? Cố gắng thì có ích gì? Tôi không cho phép cậu kết hôn với Mạnh Nhiên. Khi nào cậu lấy được bằng tiến sĩ rồi hẵng nói tiếp!"

Ý tứ rất rõ ràng, dù thế nào ông cũng không chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Những năm đó, sinh viên đại học đã hiếm, chứ đừng nói đến tiến sĩ.

Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ chỉ dừng lại ở đó.

Nào ngờ một tháng sau, Tạ An bất ngờ thông báo với Mạnh Nhiên:

"Anh sẽ sang nước M du học, cố gắng lấy được bằng tiến sĩ."

Mạnh Nhiên sững sờ, lập tức vội vàng nói:

"Do bố em ép anh à? Anh đừng để ý đến ông ấy!"

Cô không thích gia đình mình chút nào, lúc nào bố cũng ép cô làm những điều cô không muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.