Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 238: Chương 238




Liễu Nhiên rưng rưng nước mắt:

"Có gì phải sợ chứ? Em đã hiểu rõ rồi, em không quan tâm những chuyện này! Kiếp trước em đã dám bất chấp ánh mắt người đời để hẹn hò với anh ấy, thì kiếp này cũng vậy. Chỉ cần được ở bên người em yêu, dù có khó khăn đến đâu em cũng vượt qua được!"

Bất kể là Mạnh Nhiên hay Liễu Nhiên, cô vẫn luôn là một cô gái trông thì dịu dàng nhưng thực chất lại rất kiên cường. Một khi đã quyết tâm, cô sẽ làm đến cùng với sự dũng cảm vô tận.

"Chị Kỷ Hòa, xin chị nói cho em biết cách để gặp lại anh ấy đi!"

Kỷ Hòa chậm rãi đáp:

"Bức tranh. Hiện giờ, anh ấy đã trở về trong bức tranh, ngủ say một lần nữa. Nếu muốn gặp lại, cô phải tìm được bức tranh đó."

Nhưng cô lại khựng lại một chút trước khi nói tiếp:

"Tôi e là... cô phải nhanh lên."

Nhanh lên?

Ban đầu, Liễu Nhiên chưa hiểu ý lắm. Nhưng đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện—

Ba ngày trước, chủ nhà từng thông báo với cô rằng hôm nay sẽ có nhân viên dọn dẹp xuống tầng hầm để vệ sinh lại mọi thứ.

Nếu đúng như vậy...

Bức tranh đó chắc chắn sẽ bị dọn đi!

Với người khác, đó chỉ là đống giấy cũ kỹ vô dụng.

Nhưng với cô—

Không được, tuyệt đối không được!

Bút vẽ trên tay rơi xuống đất, Liễu Nhiên bật dậy, lao ra khỏi phòng vẽ.

Vì chạy quá nhanh, màn hình livestream rung lắc dữ dội, khiến khán giả bên dưới không khỏi lo lắng.

"Chạy chậm thôi! Cẩn thận kẻo ngã đấy!"

"Đúng rồi, sao không gọi cho chủ nhà trước?"

Liễu Nhiên đã gọi rồi. Cô chia đôi màn hình, bấm số gọi điện nhưng không ai bắt máy.

"Trời ạ… sao lại đúng lúc này không nghe chứ, xui quá đi!"

"Kiếp trước họ đã bỏ lỡ nhau ngay lúc sắp gặp lại, chẳng lẽ kiếp này cũng vậy sao?"

Liễu Nhiên thoáng liếc qua những dòng bình luận.

Cô mím môi, kiên định nói:

"Không đâu."

Kiếp trước, Tạ An đã không quản khó khăn, vượt qua muôn trùng cách trở để đến bên cô.

Bây giờ, đến lượt cô.

Chạy nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!

Những người yêu nhau, sao có thể để lỡ nhau lần nữa?

Chưa bao giờ cô chạy nhanh như vậy.

Bởi vì cô muốn gặp một người, một người mà cô đã lỡ mất một lần.

Thở hổn hển, Liễu Nhiên đẩy mạnh cánh cửa tầng hầm.

Chủ nhà đang đứng chỉ đạo nhân viên dọn dẹp thì giật mình quay lại:

"Cô Liễu? Sao cô lại ở đây?"

"Chẳng phải cô bảo mấy ngày này sẽ ở trường, không về sao…?"

Liễu Nhiên không trả lời.

Cô chạy thẳng đến đống giấy lộn, lật tung từng thứ một.

Đây đều là những thứ ông già kia để lại từ hàng chục năm trước—

Những trang sách cũ, giấy vẽ đã ngả vàng, nét mực và màu sắc phai nhạt theo thời gian.

Bụi bặm phủ đầy trên bề mặt, chứng tỏ chúng đã bị bỏ quên rất lâu.

Cuối cùng… cô tìm thấy bức tranh ấy.

Cô mở ra.

Và—

Trước mắt cô chính là hình ảnh Tạ An trong ký ức.

Chàng trai nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn cô vẫn tràn ngập sự trìu mến như ngày nào.

Đây chính là bức tranh cô tự tay vẽ nên.

Cô khẽ thì thầm, giọng nói run run:

"Cuối cùng cũng… tìm thấy anh rồi."

Truyền thuyết từng kể rằng, có một vị vua cô độc đã tự tay điêu khắc nên một cô gái xinh đẹp.

Tình yêu chân thành của ông khiến nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite cảm động, ban cho bức tượng một linh hồn.

Và rồi, vị vua ấy đã có được hạnh phúc bên người con gái mình yêu.

Nhưng Liễu Nhiên và Tạ An—

Một người, một quỷ.

Bọn họ chỉ có thể gặp nhau trong màn đêm.

Vĩnh viễn không thể cùng nhau bước đi dưới ánh mặt trời.

Khán giả trong livestream đều thở dài cảm thán.

"Thật đáng thương… tình yêu của họ sao mà khó khăn thế này?"

"Chị Kỷ Hòa, chị không thể giúp họ sao? Không có cách nào để Tạ An sống lại à?"

Kỷ Hòa lắc đầu.

Cô không có khả năng làm người chết sống lại.

Hơn nữa, theo lẽ thường, người chết sẽ phải về âm phủ để đầu thai.

Nếu không có bức tranh này, quỷ khí của Tạ An đã chẳng thể trụ lại đến bây giờ.

Vạn vật trong trời đất đều có quy luật vận hành, sinh tử cũng vậy.

Cô không thể tùy tiện can thiệp.

Nhưng Liễu Nhiên lại rất bình thản.

"Như vậy cũng đủ lắm rồi. Cảm ơn chị, Kỷ Hòa."

Dù thế nào đi nữa, kiếp này họ cũng đã may mắn hơn kiếp trước rất nhiều.

Chỉ cần được gặp lại, với cô, vậy là đủ.

"A a a, dù hơi đau lòng nhưng mà ngọt quá! Bỗng nhiên cũng muốn yêu đương ghê!"

"Này này, tỉnh táo lại đi, xem người ta yêu nhau vui hơn nhiều đấy!"

"Đúng rồi! Hơn nữa tôi đã có chị Kỷ Hòa rồi! Không rung động với ai khác đâu!"

Nhìn thấy dòng bình luận đó, khóe môi Kỷ Hòa khẽ nhếch lên.

Dạo gần đây, mỗi lần cô livestream, kiểu gì cũng có người gọi cô là "vợ".

Hình như đây là xu hướng của thời đại này, một cách để thể hiện sự yêu thích với ai đó.

Thời thế thay đổi thật rồi.

Ở thời đại của cô, mọi người rất dễ ngại ngùng. Chỉ cần bị ai đó gọi "nương tử" ngay giữa ban ngày ban mặt thôi là đã đỏ bừng mặt rồi.

Đang nghĩ vậy, bỗng nhiên—

Một người thứ ba tham gia vào cuộc trò chuyện.

Đây là quẻ cuối cùng của buổi livestream hôm nay.

Người không kịp tham gia trước đó bắt đầu phàn nàn trên khung bình luận.

Nhưng lần này, người đặt câu hỏi lại là một ông chú trung niên.

Tay chân ông ta run rẩy, giọng nói vô cùng kích động, như thể đang kêu cứu.

"Chủ kênh! Xin cô hãy cứu con trai tôi!"

"Con trai ông bị làm sao vậy?"

Môi Lã Chí Cương run run, giọng nói lắp bắp:

"Vấn đề này... Chủ kênh, cô cứ xem video là hiểu ngay."

Nói rồi, ông ta chia đôi màn hình, mở một đoạn video lên.

Màn hình hiện ra hình ảnh một cậu bé khoảng 11-12 tuổi đang ngồi ngay ngắn trước bàn, cặm cụi làm bài tập.

Thoạt nhìn, không có gì bất thường.

Nhưng càng xem, bầu không khí càng trở nên kỳ lạ.

Cậu bé liên tục soi gương.

Từng động tác, từng cử chỉ đều giống hệt một người phụ nữ đang tỉ mỉ trang điểm, nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc.

Miệng cậu khe khẽ ngâm nga một giai điệu mềm mại, uyển chuyển.

Giọng nói rõ ràng là giọng con trai, nhưng lại cố tình uốn éo, dịu dàng đến mức khiến người nghe sởn gai ốc.

Đến cuối video, cậu bé thậm chí còn lấy ra một cây son…

Mọi người trong phòng livestream ban đầu còn bán tín bán nghi, nhưng khi cậu bé xoay người lại, ai nấy đều không khỏi rùng mình!

Đôi môi tái nhợt bị tô đỏ chót, trông chẳng khác nào vừa ăn thịt người xong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.