Nhưng ông ta lại ngập ngừng một chút, do dự nói tiếp:
'Tôi chỉ có một thỉnh cầu… Cô có thể không đăng video chuyện này lên không? Tôi chỉ là một người bình thường, nếu để người ta biết… tôi… tôi thật sự không muốn gặp rắc rối…'
Lã Chí Cương tự biết bản thân mình quá hèn.
Nhưng không còn cách nào khác.
Ông ta sợ lắm.
Kỷ Hòa nhìn ông ta một lúc, rồi gật đầu.
'Được.'
Thấy cô đồng ý, Lã Chí Cương mới nhẹ nhõm thở phào.
Lã Thành vẫn còn nhỏ, đã lên giường ngủ từ sớm.
Lã Chí Cương rón rén bước vào phòng con trai, cầm kéo, nín thở cắt đứt sợi dây đỏ trên cổ thằng bé.
Ngay khi cầm viên ngọc trên tay, ông ta lập tức lao thẳng ra ngoài.
Đêm tối đen như mực, đường phố vắng lặng không một bóng người.
Chỉ có ánh trăng treo lơ lửng giữa bầu trời, lạnh lẽo và cô quạnh.
Trước đây, Lã Chí Cương không bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ.
Nên dĩ nhiên, ông ta chẳng bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng giờ đây, ông ta chỉ thấy nơi nào cũng có quỷ, chỗ nào cũng có ma!
'Ngọc Hoàng đại đế, Vương Mẫu nương nương, đức mẹ Maria, Chúa Giê-xu, xin hãy phù hộ con… Ngài nữ quỷ ơi, tôi thật sự không cố ý trộm ngọc khóa hồn của ngài đâu! Mong ngài đừng nhớ thương kẻ hèn này, tha thứ cho tôi…'
Lã Chí Cương vừa hì hục đào bới vừa lẩm bẩm khấn vái.
Bão bình luận xem mà cười muốn vỡ bụng.
Xem ra, từ nay về sau, ông ta không dám làm chuyện xấu nữa rồi.
Đào một mình đến mức mệt bở hơi tai, cuối cùng Lã Chí Cương cũng tìm thấy góc quan tài.
Ông ta run rẩy vươn tay, mở nắp ra.
Vẫn như lần trước, nằm bên trong là một t.h.i t.h.ể nữ khô quắt.
Không còn là mỹ nhân tuyệt sắc ngày nào nữa.
Lã Chí Cương hít sâu, vội vàng lấy viên ngọc ra khỏi túi, giọng lắp bắp:
'Tôi… tôi đem ngọc khóa hồn trả lại cho ngài rồi đây! Sau này tôi sẽ đốt tiền giấy cho ngài… xin ngài hãy tha thứ cho tôi…'
Vừa dứt lời, ông ta run run đưa tay tới.
Ngay khoảnh khắc đó…
Miệng của t.h.i t.h.ể nữ… đột nhiên mở ra!"
Lã Chí Cương sợ đến mức ngã dập mông xuống đất, cả người run bần bật, giọng nói cũng lắp bắp:
"Kỷ... cô Kỷ Hòa! Sao tự nhiên nó lại há miệng thế? Đừng nói là muốn cắn tôi đấy nhé? Lỡ bị cắn rồi có biến thành zombie không?"
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Kỷ Hòa vừa buồn cười vừa bất lực.
"Nếu nó thật sự muốn hại ông thì ông đã chết từ lâu rồi, làm gì còn ở đây mà kêu la nữa?"
Cô thở dài, nhắc nhở:
"Ông cứ bỏ ngọc vào miệng cô ấy là được."
Nghe vậy, Lã Chí Cương nuốt nước bọt đánh ực, bàn tay run rẩy cầm viên ngọc bỏ vào miệng xác cô gái.
Vừa chạm vào, một loạt âm thanh đùng đùng vang lên.
Toàn bộ quan tài đột nhiên rung chuyển dữ dội, nắp quan tài mở rộng rồi từ từ khép lại, sau đó dần chìm xuống lòng đất.
Lặng lẽ chờ đợi... để một ngày nào đó, có kẻ khác lại đến gọi nó thức tỉnh.
Kết thúc buổi livestream, Kỷ Hòa vươn vai, đi tắm một trận sảng khoái rồi chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, điện thoại rung hai cái.
Tin nhắn từ Lương Nhất Hủ.
"Cô Kỷ nói đúng lắm, gần đây tôi liên tục gặp chuyện kỳ quái, muốn nhờ cô xem thử."
"Không biết khi nào cô có thời gian?"
Ngay sau đó là một tin nhắn chuyển khoản.
Chỉ có thể nói, không hổ danh là ảnh đế Lương.
Giàu có lại hống hách.
Lần trước khi quay Rung Động Tuyệt Đối, Kỷ Hòa đã nhận ra trạng thái của anh có gì đó không ổn. Rất rõ ràng là bị vong theo đã lâu, nhưng cô muốn xem thử anh có thể chịu đựng được đến bao giờ.
Giờ thì không chịu nổi nữa rồi.
Cô gõ nhanh tin nhắn:
"Chắc tình trạng này đã kéo dài khá lâu, xử lý càng sớm càng tốt."
"Nếu mai anh rảnh, tôi sang một chuyến."
Lương Nhất Hủ đáp lại rất nhanh.
"Được, mai tôi rảnh."
Anh sắp phát điên rồi.
Nhưng vì chuyện này quá đặc biệt nên anh không dám tìm mấy đại sư bên ngoài. Đừng nói tới chuyện có đáng tin hay không, lỡ miệng tiết lộ ra ngoài thì nửa đời còn lại của anh xem như chấm dứt.
Lần trước ở mật thất, rõ ràng Kỷ Hòa chẳng tiếp xúc với anh chút nào, vậy mà chỉ liếc mắt đã nhận ra anh đang bị ác quỷ quấn thân, dương khí suy yếu.
Trực giác nói với Lương Nhất Hủ rằng... có lẽ Kỷ Hòa là người duy nhất có thể cứu anh.
Mười giờ sáng hôm sau, Kỷ Hòa đến nhà Lương Nhất Hủ đúng hẹn.
Gõ cửa mấy lần nhưng không ai đáp.
Cô bất đắc dĩ lấy điện thoại gọi thẳng.
Mãi mới có người bắt máy.
Giọng nói khàn đặc, có chút mơ màng:
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi cài báo thức rồi mà không hiểu sao lại ngủ say như chết, đến chuông báo thức cũng không nghe thấy."
Lương Nhất Hủ hổ thẹn, lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản để xin lỗi.
Kỷ Hòa vội cản lại.
"Không cần đâu, ngủ say không phải lỗi của anh. Chắc mấy hôm nay anh cực kỳ mệt mỏi, ngủ mãi không dậy nổi đúng không?"
Lương Nhất Hủ thở dài:
"Đúng vậy. Ban đêm cứ chợp mắt là gặp ác mộng, thường giật mình thức dậy lúc nửa đêm. Ban ngày thì đỡ hơn nên tôi toàn ngủ bù. Ngày đêm đảo lộn kiểu này, tôi sắp đột tử đến nơi rồi."
Kỷ Hòa gật đầu, giải thích:
"Ban ngày dương khí mạnh hơn, ảnh hưởng của quỷ cũng giảm đi đáng kể. Anh có biết mình bị vong theo không?"
Lương Nhất Hủ cười khổ.
"Biết chứ. Không chỉ biết mình bị theo mà tôi còn biết đó là ai nữa."
Anh dựa lưng vào sofa, giọng nói khẽ trầm xuống.
"Hai tháng trước, tôi tình cờ gặp lại Phạm Dĩnh - bạn cũ thời đại học, trong một bữa tiệc. Lâu ngày gặp lại, hai đứa nói chuyện nhiều hơn vài câu, thế mà lại... cọ ra lửa."
Cảm xúc trên gương mặt anh có chút phức tạp.
"Lúc đó cả hai đều có hứng thú với nhau, nhưng vẫn chỉ dừng ở mức thăm dò, chưa ai chủ động bước thêm bước nữa."
Anh dừng một chút, đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi.
"Nếu tôi không đoán sai... từ lúc đó, cô ấy đã luôn ở bên tôi."