"Được bao nhiêu tính bấy nhiêu. Nếu mở tiền lệ cho nhóm này, thì mấy nhóm khác cũng đòi hỏi tương tự, thế chẳng phải quy tắc của chương trình trở nên vô nghĩa sao?"
Cơn bão bình luận vẫn sôi nổi không ngừng.
"Thiên Âm của đỉnh Thanh Vân: Mẹ ơi, Nghiêm Tập đúng là biến thái!"
"Kỷ Hòa và Hạ Phong ngồi đến lần thứ tư rồi... Nhìn hai người họ chịu áp lực thế này, tôi sợ họ càng lúc càng đuối… haiz."
"Nếu không thì bỏ cuộc đi huhuhu, tôi thà thấy nhiệm vụ thất bại còn hơn nhìn chị Kỷ và anh Hạ mệt mỏi như vậy!"
Trong khi khán giả đang lo lắng, Kỷ Hòa bỗng nhiên quay sang Hạ Phong, nhẹ giọng hỏi:
"Anh không sao chứ?"
Hạ Phong khoát tay, cố gắng nở một nụ cười:
"Không sao."
Nhưng thực tế, bình luận không nói sai. Anh từ nhỏ đã sợ độ cao, vậy mà phải trải qua bốn lần liên tiếp lao dốc thẳng đứng, sắc mặt rõ ràng đã không còn tốt nữa.
Anh thở ra một hơi, thấp giọng nói:
"Nhưng mà… xin lỗi, tôi đã liên lụy đến cô."
Nhiệm vụ này chia theo kết quả để phân phòng, nếu cả hai thất bại, họ có khả năng bị xếp vào hai phòng tệ nhất. Nghĩ đến điều đó, Hạ Phong đã quyết định sẵn. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ nhường những thứ tốt nhất cho Kỷ Hòa.
Thế nhưng, Kỷ Hòa lại lắc đầu. Trong ánh mắt cô không hề có chút trách móc hay bực dọc nào.
"Chúng ta làm lại lần nữa nhé?" Giọng cô bình thản nhưng đầy tự tin. "Tin tôi đi, nhiệm vụ này chắc chắn hoàn thành được."
Dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt cô trong veo, vừa sáng vừa đẹp.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Phong bỗng cảm thấy một luồng dũng khí kỳ lạ trỗi dậy trong lòng. Rõ ràng anh đã gần như muốn bỏ cuộc, nhưng chỉ với một câu nói của Kỷ Hòa, anh lại có thể kiên trì thêm lần nữa.
Dường như cô luôn có cách khiến người khác cảm thấy an toàn.
"Được."
Có sự động viên của Kỷ Hòa, cả hai quyết định thử lại lần thứ năm.
Tàu lại một lần nữa lao đi.
Nhưng khi xuống đến nơi, Hạ Phong nhìn vào chiếc ly trong tay mình, lòng liền chùng xuống.
Xong rồi.
Lượng nước còn lại của anh ta lần này ít hơn bất kỳ lần nào trước đó!
Thật sự kết thúc rồi. Lần phát huy tệ nhất từ trước đến nay…
Anh không lo việc bản thân bị phân vào phòng tệ nhất, nhưng lại cảm thấy cực kỳ có lỗi vì đã kéo Kỷ Hòa theo.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Giọng nói của nhân viên vang lên:
"503ml. Xin chúc mừng, thử thách thành công!"
Hạ Phong sững sờ.
"???"
Thành công rồi?!
Anh không tin nổi vào tai mình, vội vàng chạy đến kiểm tra kết quả.
Anh còn lại 172ml.
Nhưng Kỷ Hòa—
331ml!
Nhiều hơn tất cả những lần trước của cô!
Theo lý thuyết, khi lặp lại thử thách nhiều lần, trạng thái của người chơi sẽ càng lúc càng giảm sút. Thế nhưng, kết quả của Kỷ Hòa lại hoàn toàn ngược lại.
Quả nhiên, người có thể đánh bại Kỷ Hòa, chỉ có thể là chính cô mà thôi!
Hạ Phong nhìn cô đầy kinh ngạc:
"Cô… làm thế nào vậy?"
Kỷ Hòa vẫn bình tĩnh như thường.
Đối với người bình thường, cảm giác mất trọng lực khi tàu lao xuống sẽ khiến họ khó mà kiểm soát được cơ thể. Nhưng với thể chất và phản xạ vượt trội của cô, điều đó chẳng hề ảnh hưởng là bao.
Nhờ vậy, cô có thể giữ nước trong ly tốt hơn.
Hơn nữa, ở lần thử cuối cùng, khi tàu rơi xuống từ điểm cao nhất và bọt nước bắn tung lên đến năm, sáu mét, cô đã chớp lấy khoảnh khắc ấy, đưa chiếc ly ra hứng một phần nước rơi xuống.
Người khác khi chơi trò này chỉ có thể làm rơi bớt nước.
Nhưng cô không những giữ lại mà còn có thể… tăng thêm.
Nhờ vậy, cô đạt được con số cao nhất từ trước đến nay—331ml.
Sau khi nghe cô giải thích, Hạ Phong lùi lại hai bước, há hốc miệng.
Anh có cảm giác rằng, suy nghĩ trong đầu mình lúc này chắc cũng không khác gì bão bình luận.
"Vãi chưởng vãi chưởng vãi chưởng! Cái này cũng được sao? Tôi sốc rồi!"
"Không đúng! Lại còn có cách này á? Sao tôi chưa từng nghĩ ra vậy???"
"Kỷ Hòa đi dẫn theo em gái… à không, là em trai chứ nhỉ? Hahaha!"
"Nhớ kỹ, cô gái có thể đưa cả thế giới bay lên—tên là Kỷ Hòa!"
"Vãi chưởng! Tôi nói lại lần nữa! Chị Kỷ của tôi quá đỉnh! Chị Kỷ vô địch thiên hạ!!"
Hạ Phong ngẩn người, ánh mắt vẫn còn chưa tiêu hóa hết cú sốc.
Kỷ Hòa khẽ cười, nhận lấy chiếc khăn lông từ nhân viên công tác, rồi đưa một cái cho Hạ Phong.
"Mau lau đi, trời hè thì trời hè, dính nước lâu vẫn dễ bị cảm lắm."
Nói xong, cô cũng lấy một chiếc khăn khác, bắt đầu lau mái tóc đã ướt hơn nửa của mình.
Ống kính máy quay lia qua khuôn mặt cô.
Bình luận bùng nổ ngay lập tức.
"Ôi vãi, Kỷ Hòa đẹp đến khiếp! Tóc ướt bết thế này mà vẫn không lộ trán sân bay, dù mất độ phồng nhưng vẫn đẹp xuất sắc, đúng là nhan sắc không có chỗ chê."
"+1, nhan sắc tiên nữ giáng trần! Tôi đến từ phòng livestream bói toán của chị Kỷ, ngày nào cũng xem chị ấy livestream, suýt quên mất nghề chính của chị là minh tinh, nghề phụ mới là đại sư. Được rồi, tôi tuyên bố, chỉ cần nhìn mặt thôi tôi cũng không có sức chống cự, Kỷ Hòa chính là hình mẫu vợ lý tưởng của tôi!"
"Mỗi khi có ai hỏi tôi thế nào là hoàn mỹ, tôi chỉ trả lời hai chữ: Kỷ Hòa."
"Đẹp thật sự! Có ai biết chị ấy dùng kem nền hãng nào không? Nhìn làn da láng mịn không tì vết kìa, không thấy lỗ chân lông đâu luôn, kem nền đỉnh cao gì vậy?"
"Bình luận trên ngốc quá! Đó là da thật của Kỷ Hòa, chứ không phải kem nền đâu! Dù có là kem nền tốt đến đâu, bị tạt nước kiểu này cũng phải trôi bớt chứ. Nói cách khác, Kỷ Hòa để mặt mộc quay chương trình luôn đấy! Trời ạ, có minh tinh nào tham gia show tạp kỹ mà không trang điểm đủ combo đâu, Kỷ Hòa đúng là ỷ mình đẹp nên chơi luôn mặt mộc, không nể nang ai!"