"Được rồi, tàu lượn đã dừng lại… Hả? Mới có bốn phút năm mươi giây thôi sao?! Toàn bộ hành trình chỉ vỏn vẹn bốn phút năm mươi giây?"
"Bốn phút năm mươi giây! Bảo tôi đứng trên mặt đất mà học thuộc còn khó! Vậy mà còn bắt người ta đọc thuộc lòng trên tàu lượn siêu tốc nữa… Đạo diễn Nghiêm muốn làm khó người ta thật à?"
Trước những lời oán thán này, đạo diễn Nghiêm vẫn thản nhiên vỗ tay, mỉm cười nói:
"Chương trình của chúng tôi tên là ‘Rung Động Tuyệt Đối’. Đã chơi là phải chơi tới bến luôn!"
Tàu lượn siêu tốc vừa dừng lại, một lượng lớn người xem bất ngờ đổ vào phòng phát sóng trực tiếp của Kỷ Hòa và Hạ Phong.
Cho dù không phải fan của hai người, ai cũng muốn tận mắt chứng kiến họ sẽ đối phó thế nào với nhiệm vụ bất khả thi này.
Lượt xem tăng vọt, đẩy phòng livestream của họ lên vị trí số một trong bốn nhóm khách mời.
Mà điều đó cũng có nghĩa là—
Nếu thất bại ngay lúc này, sẽ càng mất mặt hơn bao giờ hết.
Hạ Phong quay sang nhìn Kỷ Hòa, ngập ngừng một lát rồi nói:
"Cô đọc trước đi."
Người đọc đầu tiên chắc chắn có lợi thế hơn, ít nhất cũng không bị áp lực khi nghe người trước đọc xong. Anh muốn nhường cơ hội này cho Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa không từ chối, chỉ nhẹ nhàng bước lên trước.
Không chần chừ, cô bắt đầu đọc.
Bình luận lập tức nổ tung.
"Í, Kỷ Hòa thực sự nhớ được kìa! Tôi cứ tưởng cô ấy sẽ quên sạch luôn cơ chứ!"
"Đúng vậy… Trước giờ cứ nghe đồn Kỷ Hòa làm giá trên phim trường, toàn dùng lồng tiếng hậu kỳ, ai mà ngờ cô ấy lại có thể nhớ thoại giỏi vậy?"
"Bạn trên đừng có coi thường chị Kỷ của tụi này quá nha!"
"Nhớ là một chuyện, nhớ trọn vẹn không sót chữ nào mới là chuyện khác… Có khi nào bị sai không?"
"Đạo diễn Nghiêm đúng là sống không có tâm! Lời thoại chỉ có ba câu nhưng câu nào cũng dài như sớ, phát âm còn khó nữa chứ! Đây là nhiệm vụ cho người thật sự làm sao?"
Người hâm mộ vừa hồi hộp, vừa lo lắng.
Tàu lượn siêu tốc đáng sợ như thế, ai mà muốn ngồi thêm lần nữa chứ? Nếu đọc sai, chẳng khác nào bị tra tấn lần hai!
Nhân viên công tác đứng trước mặt Kỷ Hòa, cầm sẵn tờ giấy trong tay, lặng lẽ lắng nghe cô đọc.
Chỉ một lát sau, bỗng nhiên anh ta lên tiếng:
"Khoan đã!"
Một câu này lập tức khiến bình luận hoảng loạn.
"Xong rồi xong rồi! Bị cắt lời rồi, vậy là Kỷ Hòa đọc sai thật à?!"
"Nhớ không được cũng bình thường thôi… Ai mà thuộc nổi lời thoại trong lúc bị xoay 360° trên trời cơ chứ!"
"Hu hu, không sao đâu chị ơi, chị đã rất giỏi rồi!"
Nhân viên công tác cau mày, nhìn Kỷ Hòa hỏi:
"Chị Kỷ, vừa rồi chị đọc gì thế? Chị có thể nhắc lại một lần nữa không?"
Kỷ Hòa không do dự, lặp lại chính xác từng chữ. Giọng cô vẫn rõ ràng, mạch lạc, chẳng khác gì lần đọc đầu tiên.
Nhân viên công tác nghe xong, lật tờ giấy xem lại, rồi bỗng nhiên nhíu mày sâu hơn.
"Phần này hình như… không có trong lời thoại của chị."
"Ừ." Kỷ Hòa điềm nhiên đáp. "Tôi đọc luôn phần của Hạ Phong đấy."
Bình luận: "???"
Nhân viên công tác: "???"
Cái gì cơ?
Cô đọc luôn cả phần của Hạ Phong?!
Toàn bộ khán giả cứng đờ.
Hạ Phong trợn mắt không thể tin nổi, lắp bắp hỏi:
"Cô… cô cũng thuộc luôn phần của tôi à? Nhưng làm sao cô biết được nội dung thoại của tôi?"
Mỗi người được phát một tờ giấy riêng, Kỷ Hòa rõ ràng chưa từng nhìn vào bản của anh!
Kỷ Hòa thản nhiên:
"Khi ngồi trên xe, tôi nghe anh đọc mấy lần, thế là tiện thể học thuộc luôn."
Hạ Phong: "..."
Không sai, anh có thói quen đọc thành tiếng để dễ nhớ hơn. Nhưng anh nhớ mình chỉ lẩm nhẩm ba lần thôi.
Ba lần.
Chỉ ba lần mà Kỷ Hòa đã thuộc làu?
Chỉ cần nghe qua đã nhớ chính xác từng chữ, mà không cần nhìn bản giấy?!
Tất cả mọi người: "..."
Hay ghê ha, "tiện thể" học thuộc luôn?!
Nhân viên công tác vội vàng kiểm tra lại tờ giấy, mặt mày đầy mơ hồ.
"... Đúng hết rồi."
Hai chữ.
Xuất sắc.
Bão bình luận lập tức bùng nổ!
"Mèo con thông minh nhanh nhẹn": "Vãi chưởng, siêu quá vậy trời? Tôi thậm chí không biết phải nói gì luôn!"
"Đông Hoàng Thượng của quận Giang Tâm": "Đỉnh của chóp! Không những đọc làu làu mà chị Kỷ còn tiện thể học thuộc luôn phần của người khác!"
"La Hải Địa thích ăn bánh bông lan vỏ sò": "A a a a, nếu tui có được một nửa khả năng ghi nhớ của chị Kỷ thì tui đâu phải quằn quại vì thi lên thạc sĩ nữa! Ba ngày học xong tư tưởng Mao sẽ không còn là giấc mơ!"
"Pudding sữa": "Tại sao lại có người vừa xinh đẹp, vừa thông minh như vậy??"
"Kikumaru Meow của Tây Hạ": "Bạn ở trên, đã bảo rồi mà, chị Kỷ là hoàn hảo!"
Tất nhiên, giữa những lời tán dương cũng có vài giọng điệu trái ngược.
"Có tí thời gian như vậy, ngay cả trên mặt đất bằng phẳng đã khó đọc, huống chi là trên tàu lượn siêu tốc… Cỡ này đi thi 'Siêu trí tuệ' cũng được luôn ấy! Giả quá, có khi Kỷ Hòa mua chuộc tổ chương trình, định xây dựng hình tượng học sinh giỏi chăng?"
Chỉ trong tích tắc, những người có con mắt tinh tường lập tức nhảy ra phản bác.
"An": "Bạn ở trên ơi, dù không phải fan của Kỷ Hòa cũng không chấp nhận nổi câu này. Bạn cũng biết đạo diễn Nghiêm có phong cách thế nào rồi đấy. Ông ta nổi tiếng là 'Đạo diễn ma quỷ', chỉ tập trung vào nghệ thuật, ai có thể mua chuộc nổi? Công nhận người khác giỏi khó đến thế sao? Mở miệng ra là móc mỉa vậy?"
Nói đến Nghiêm Tập…
Lúc này, đạo diễn Nghiêm đang đi kiểm tra các phòng phát sóng trực tiếp, hào hứng ngắm nghía biểu cảm đau khổ của từng nhóm khách mời.
Nhìn bọn họ bị chương trình “tra tấn” đến méo mặt, anh ta hài lòng gật gù.
"Phải thế chứ!"
Nhiệm vụ đủ khó thì mới xứng với cái tên 'Rung Động Tuyệt Đối'!
Lần này rating lại ổn định rồi!
Thế nhưng, màn hình vừa chuyển qua nhóm Kỷ Hòa và Hạ Phong…
Trước mắt anh ta là hình ảnh Kỷ Hòa một mình đọc làu làu cả phần thoại của hai người.
Nghiêm Tập trố mắt, theo phản xạ xoa xoa đôi mắt mình:
"Nani?!"
Mỗi nhiệm vụ của các nhóm khách mời đều được thử nghiệm trước bởi đội ngũ nhân viên. Độ khó đã được tính toán cẩn thận, yêu cầu người tham gia phải có trình độ cao hơn người bình thường để vượt qua.
Nói cách khác, khách mời phải nỗ lực hết sức mới mong hoàn thành được nhiệm vụ.
Nhưng đến lượt Kỷ Hòa…
Mọi giới hạn đặt ra đều biến thành trò đùa!
Này là sao?!
Chương trình này tên là 'Rung Động Tuyệt Đối' cơ mà!
Nghiêm Tập nhịn không được nhảy ra nhắc nhở:
"Cô Kỷ, cô không thể đọc thay cho Hạ Phong được!"
"Vì sao?"