Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 255: Chương 255




Kỷ Hòa đứng yên tại chỗ, lặng lẽ bấm đốt ngón tay tính toán điều gì đó. Chỉ một lát sau, đôi mày cô càng nhíu chặt hơn, ánh mắt trầm xuống.

"Đứa trẻ đó không phải con của người phụ nữ kia."

Hạ Phong ngơ ngác, đưa tay gãi đầu.

"Có thể là con của người thân, bạn bè gì đó chứ?"

Anh ta thấy chuyện này đâu có gì kỳ lạ. Nhận trông con giúp người khác là chuyện bình thường, có gì đáng nghi?

Thế nhưng Kỷ Hòa lại lắc đầu, giọng điệu chắc nịch.

"Không."

Cô liếc mắt nhìn về phía mấy anh quay phim đi theo mình và Hạ Phong. Bọn họ nhanh chóng hiểu ý, lập tức dời ống kính sang hướng khác.

Chỉ khi đã ra khỏi phạm vi camera ghi hình, Kỷ Hòa mới hạ giọng, chậm rãi nói:

"Cô ta là kẻ buôn người."

Hạ Phong giật thót, hít vào một hơi lạnh.

Nếu lời này xuất phát từ miệng người khác, chắc chắn anh ta sẽ cho rằng đối phương đang nói linh tinh. Nhưng người vừa nói lại là Kỷ Hòa!

Những gì Kỷ Hòa nói, dù nghe có hoang đường đến mức nào, thì cũng nhất định là sự thật!

Cô không nói ra chuyện này ngay trên sóng livestream, có lẽ là vì sợ tin tức lan truyền quá nhanh, khiến kẻ buôn người đánh hơi được rồi bỏ trốn.

Vừa nghe đến hai chữ "buôn người", Hạ Phong lập tức sốt ruột.

"Vậy giờ làm sao?"

Kỷ Hòa đáp gọn: "Anh đi báo cảnh sát."

"Còn cô?"

"Tôi đi tìm kẻ buôn người."

Lời nói điềm tĩnh đến lạnh lùng của cô khiến Hạ Phong kinh hãi.

"Không được! Nhỡ bọn chúng có vũ khí thì sao? Cô... cô chỉ là một cô gái..."

Anh ta chưa kịp nói hết câu thì Kỷ Hòa đã ngẩng đầu, liếc anh ta một cái.

Chỉ một ánh mắt đó thôi mà Hạ Phong rùng mình, bất giác nhớ đến cảnh tượng trong căn phòng bí mật lần trước.

Cũng chính Kỷ Hòa này, dùng đạo cụ hình nhân đánh cho đám quỷ chạy vắt giò lên cổ.

Hạ Phong: "..."

Thôi quên đi.

Ai chứ lo cho Kỷ Hòa thì đúng là thừa thãi.

Trước khi rời đi, Kỷ Hòa mở WeChat, chia sẻ vị trí của mình cho Hạ Phong.

Như vậy, khi anh ta dẫn cảnh sát đến, có thể tìm thấy cô ngay lập tức.

...

Lúc này, người phụ nữ trẻ đang kéo một cậu bé rời đi vội vã.

Nhưng cậu bé nhất quyết không chịu, ngồi bệt xuống đất, vùng vằng ăn vạ.

"Cháu muốn tìm mẹ cháu!"

Người phụ nữ trẻ nheo mắt, một tia sắc lạnh lóe lên trong đáy mắt.

Thế nhưng khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô ta lại hiền hòa như cũ, giọng điệu dịu dàng dỗ dành:

"Đã bảo rồi mà, mẹ cháu có việc gấp phải đi công tác đột xuất, không kịp đón cháu, nên nhờ cô đến thay. Cháu hư quá đấy, sao cứ ăn vạ mãi thế?"

Cậu bé phụng phịu, không chịu nghe.

"Nhưng mẹ cháu đã hứa sẽ dẫn cháu đi xem kịch công chúa Elsa!"

Người phụ nữ trẻ nhíu mày.

"Cái gì Elsa?"

"Trong 'Nữ hoàng băng giá' ấy! Cô không biết sao?"

Bên trong, cô ta đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Phiền chết đi được! Sao cô ta có thể biết mấy thứ vớ vẩn này chứ?

Cô ta chỉ muốn đưa thằng nhóc này đi càng sớm càng tốt.

"Xem cái đó có gì hay? Đi nhanh lên! Cô còn có việc."

Nhưng cậu bé nhất quyết không nhúc nhích, vẫn ngoan cố đòi xem kịch.

"Không được không được không được! Các bạn trong lớp mẫu giáo của cháu đều đã xem hết rồi! Lần trước mẹ nói chỉ cần cháu rửa bát một tuần là sẽ dẫn cháu đi. Nếu cô không tin thì gọi điện cho mẹ cháu đi! Mẹ sẽ nói cho cô nghe!"

Người phụ nữ trẻ sững lại.

Gọi điện?

Sao cô ta có thể gọi điện cho mẹ thằng nhóc này được?

Một cơn bực bội trào lên trong lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cứng đầu của cậu bé, cô ta chỉ có thể nén giận.

Không chịu đi nếu chưa xem kịch sao?

Được lắm!

Thế thì cứ để nó xem!

Dù sao theo hướng dẫn, vở kịch cũng chỉ kéo dài mười lăm phút.

Một lát sau, người mẹ thật sự của cậu bé vẫn đang mải xếp hàng mua đồ chơi cho con trai.

Khi cô ấy quay lại, phát hiện con trai đã biến mất. Hoảng loạn, cô lập tức chạy đến đài phát thanh, phát tin tìm kiếm.

Mà bên kia, vở kịch đã kết thúc từ lâu.

Người phụ nữ trẻ nhìn đồng hồ, thấy cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của mình.

"Được rồi, đi xem thì đi xem, nhưng chúng ta phải nhanh lên."

Cậu bé không hiểu vì sao cô trước mặt lại bất ngờ đồng ý, nhưng vẫn vui vẻ reo lên:

"Vâng ạ! Vâng ạ!"

Nó hoàn toàn không biết rằng, nguy hiểm đã đến rất gần...

Trong nền nhạc "Let It Go", người phụ nữ trẻ liên tục liếc nhìn đồng hồ, vẻ mặt ngày càng mất kiên nhẫn.

"Chúng ta có thể đi được chưa?"

"Đoạn nhạc này là phần kết rồi, sau đó chẳng còn gì thú vị để xem nữa đâu."

Cậu bé vẫn chăm chú nhìn sân khấu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.

"Nhưng Elsa vẫn còn múa nữa mà!"

"Phần chính kết thúc rồi, khán giả cũng gần đi hết rồi, ở đây chẳng còn lại bao nhiêu người."

Cậu bé lắc đầu, kiên quyết nói:

"Không, cháu muốn xem Elsa múa!"

Sự kiên nhẫn cuối cùng của người phụ nữ cũng cạn sạch.

Cô ta thô bạo túm lấy cánh tay cậu bé, gần như kéo xềnh xệch cậu ra ngoài.

"Hu hu hu, cháu không đi đâu! Cháu muốn xem Elsa múa cơ! Hu hu hu..."

Cậu bé vừa khóc vừa giãy giụa, thu hút ánh nhìn của những người còn lại trong hội trường.

Nhưng phần lớn họ chỉ nghĩ đây là một vụ cãi vã giữa hai mẹ con.

Vậy nên, không ai can thiệp cả.

Trẻ con dù sao cũng không thể chống lại sức lực của người lớn.

Ngay lúc người phụ nữ sắp lôi cậu bé đi hẳn, một đôi chân bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.