Giọng nói trầm ổn, đều đều của Kỷ Hòa vang lên:
"Cô và cậu bé này có quan hệ gì?"
Dù đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài của Kỷ Hòa lại quá mức xinh đẹp, dễ dàng gây ấn tượng sâu sắc.
Người phụ nữ trẻ khựng lại một giây, lập tức nhớ đến cuộc gặp gỡ khi nãy ở vòng quay ngựa gỗ.
"Là cô à? Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau."
Ban đầu, cô ta định lặp lại câu trả lời khi nãy, nói rằng mình đang đón con hộ phụ huynh.
Nhưng rồi, chợt nhớ ra đối phương là một người trưởng thành, lời nói dối này e là không dễ lừa gạt.
Vì thế, cô ta gượng cười, giả vờ ngượng ngùng:
"Tôi là mẹ của thằng bé. Đúng là trẻ con không hiểu chuyện, nó cứ nhất quyết muốn xem chương trình này."
Ai ngờ, cậu bé trong tay cô ta giãy giụa dữ dội, hét lên:
"Bà ấy không phải mẹ tôi! Bà ấy không phải mẹ tôi!"
Người phụ nữ lập tức mắng át đi:
"Câm miệng!"
Sau đó, cô ta quay sang Kỷ Hòa, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Cô xem đấy, trẻ con bây giờ thật là, cứ giận dỗi là nói năng lung tung. Đến mức bảo tôi không phải mẹ nó! Chắc nó không muốn về nhà với tôi thôi."
Người phụ nữ trẻ vốn nghĩ rằng câu chuyện sẽ kết thúc tại đây.
Kỷ Hòa sẽ không muốn dính vào chuyện của người lạ và sẽ rời đi.
Nhưng không ngờ, cô chỉ khoanh tay, đứng chắn ngay lối ra mà không có ý định nhường đường.
"Vậy cô định chứng minh thế nào, rằng mình là mẹ của cậu bé này?"
Nụ cười trên mặt người phụ nữ hơi cứng lại.
"Này, đây là chuyện gia đình chúng tôi, cô quan tâm làm gì? Tôi là mẹ nó, loại chuyện này mà cũng cần chứng minh sao?"
Kỷ Hòa khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo ý vị sâu xa.
"Tránh mà không trả lời, vì cô vốn không thể chứng minh sao?"
Nhìn ánh mắt của Kỷ Hòa, không hiểu vì sao, trong lòng người phụ nữ trẻ bỗng dâng lên dự cảm bất an.
Cô ta siết chặt tay cậu bé, định xô Kỷ Hòa ra, miệng buông lời chửi rủa:
"Thật xui xẻo, tự dưng lại gặp phải loại người như cô. Đúng là bệnh thần kinh!"
Cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Kỷ Hòa tiếp tục cản đường, còn nghĩ cách đùn đẩy thêm một lúc nữa.
Nhưng lần này, ngoài dự đoán của cô ta, Kỷ Hòa chỉ khẽ mỉm cười, sau đó tránh sang một bên.
Người phụ nữ như trút được gánh nặng, lập tức kéo cậu bé lao thẳng ra ngoài.
Nhưng đúng lúc ấy—
Một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát đột nhiên xuất hiện, như thể từ trên trời rơi xuống, chặn đứng đường đi của cô ta.
"Cảnh sát đây! Không được di chuyển!"
Người phụ nữ trẻ cứng đờ cả người, trừng lớn mắt.
Ngay trước khi bị cảnh sát áp giải đi, cô ta quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt trên người Kỷ Hòa.
Đó là một ánh nhìn ngập tràn kinh ngạc và không thể tin được.
Giờ phút này, cô ta mới chắc chắn một điều.
Cuộc gặp gỡ lần thứ hai này hoàn toàn không phải trùng hợp!
Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt đã nhận ra thân phận của cô ta ngay từ đầu!
Nhưng điều cô ta không thể hiểu được là—
Rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở đâu?
Và tại sao, cô gái kia lại biết cô ta là kẻ buôn người?!
Trời chạng vạng, ngày quay đầu tiên của chương trình cuối cùng cũng kết thúc.
Tám vị khách mời tụ tập quanh bàn ăn, vừa thưởng thức bữa tối vừa trò chuyện về những trải nghiệm thú vị trong ngày.
Lương Điềm Điềm thở dài một hơi, uể oải nằm xoài lên ghế.
“Trời ạ, tôi sắp mệt chết rồi! Đến ăn uống cũng chẳng còn sức nữa! Không hổ là đạo diễn Nghiêm, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi đấy, tôi thật không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ còn chuyện gì chờ mình nữa…”
Lời than thở chân thành của cô nàng khiến dân mạng cười lăn cười bò.
— "Cười chết mất, con gái tui đáng yêu quá!"
— "Lương Điềm Điềm nói đúng nỗi lòng tôi nè! Đạo diễn Nghiêm thật sự đáng sợ!"
— "Nhưng mà khoan... Kỷ Hòa thì sao? Có vẻ như đó chỉ là giới hạn của bảy người còn lại, không liên quan gì đến cô ấy nhỉ? Haha!"
Lâm Hiểu Thiên cũng phụ họa, giọng vẫn còn ám ảnh:
“Đây là lần đầu tiên tôi làm việc với đạo diễn Nghiêm, nhưng bây giờ tôi đã biết thế nào là ‘ác mộng’. Tôi và chị Dương rút thăm trúng nhà ma khổng lồ, cái nơi đó không chỉ đáng sợ muốn xỉu mà còn có lối ra rắc rối kinh khủng! Hai chúng tôi suýt nữa không tìm được đường thoát luôn…”
Lời kể của anh ta khiến ai nấy đều rùng mình.
Thế nhưng, người cùng đội với anh – Dương Vận – lại chỉ nhếch môi cười nhạt, ánh mắt chẳng có chút đồng cảm nào.
"Hừ! Không ra được, chẳng phải là do anh kém cỏi quá hay sao?"
Cô ta nghĩ thầm.
Ngay cả một cô gái mà anh ta cũng không thể bảo vệ được. Nếu là anh Hạ Phong, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng vượt qua thử thách!
Nghĩ đến đây, Dương Vận lại không nhịn được mà liếc nhìn Kỷ Hòa, trong mắt lóe lên một tia ghen tị.
Sao cô ta lại may mắn như vậy?
Làm thế nào mà cô ta được ghép đội với Hạ Phong cơ chứ?
Nghĩ vậy, Dương Vận cười tươi như hoa, cố tình chuyển chủ đề:
“Anh Phong này, em thấy nãy giờ anh không nói gì cả. Nhiệm vụ hôm nay có làm khó anh không?”
Nghe vậy, Hạ Phong đột nhiên bật cười khó hiểu.
Không phải anh ta không muốn nói...
Mà là chẳng có gì để nói cả!
Mọi người thì khổ sở vật lộn trong chương trình, còn anh ta?
Anh ta được Kỷ Hòa gánh từ đầu tới cuối, nhẹ nhàng như đi dạo!
— "Haha, tôi nhớ lúc bốc thẻ nhiệm vụ, Hạ Phong hỏi Kỷ Hòa có thấy khó không, mà chị ấy suy nghĩ cả buổi rồi bảo ‘chắc là cũng hơi khó’..."
— "Trời má, Kỷ Hòa đúng kiểu: ‘Tôi yếu lắm, tôi chỉ một tay vật chết quỷ thôi!’"
— "Chương trình này nên đổi tên thành ‘Kỷ Hòa Trải Nghiệm Gameshow’ đi!"
Cả nhóm trò chuyện rôm rả, không khí vô cùng sôi động.
Bỗng nhiên, Tào Khiết lên tiếng:
“Hôm nay mọi người có ai thấy cảnh sát không?”
Lương Nhất Hủ ngạc nhiên: “Cảnh sát á? Không thấy! Sao vậy?”
Tào Khiết chớp mắt, có vẻ ngạc nhiên:
“Gì cơ? Mọi người không thấy sao? Lúc tầm ba giờ chiều, tôi thấy cả một nhóm cảnh sát đi về phía sân khấu kịch! Nhiều lắm luôn! Tôi còn thắc mắc không biết có chuyện gì mà công viên trò chơi lại xuất hiện cảnh sát nữa ấy chứ…”
Lời này vừa dứt, Hạ Phong – người đang vui vẻ ăn cơm – lập tức khựng lại.
Anh ta vội vàng quay đầu nhìn Kỷ Hòa.
Nhưng Kỷ Hòa chỉ điềm nhiên uống nước, hoàn toàn không định lên tiếng.
... Hóa ra cô ấy làm việc tốt mà không cần để lại danh tiếng.
Hạ Phong do dự một chút, dùng ánh mắt ra hiệu với Kỷ Hòa:
— "Tôi có thể kể không?"
Thấy vẻ mặt ngố tàu của anh ta, Kỷ Hòa suýt bật cười.
Nhưng nghĩ đến việc chương trình vẫn đang phát sóng trực tiếp, cô đành nể mặt anh chàng thiếu gia này một chút, khẽ gật đầu.
Được sự cho phép, Hạ Phong hắng giọng, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó hớn hở kể lại chuyện Kỷ Hòa phá vụ bắt cóc trẻ em.
Giọng điệu của anh ta sinh động như thật, lời kể hấp dẫn hơn cả phim hành động!
Chuyện ban đầu vốn đã kịch tính, qua tay Hạ Phong liền tăng thêm gấp bội!
Các khách mời há hốc miệng nhìn nhau.