Anh ngã sõng soài, mông đập mạnh xuống bậc thang, xương cụt va vào cạnh nhọn.
Cơn đau buốt ập tới khiến mặt anh vặn vẹo, suýt nữa thì bật ra tiếng chửi thề.
Mà trên livestream, khán giả chỉ nhìn thấy màn hình của anh đột nhiên rung lắc kịch liệt, sau đó đen thui.
["?? Đạo diễn Nghiêm sao vậy?"]
["Khoan đã, hình như vừa nãy tôi nghe thấy giọng ảnh đế Lương… Đã xảy ra chuyện gì sao?"]
Nghiêm Tập ôm lấy thắt lưng, nghiến răng chịu đau.
Lương Nhất Hủ hoảng hốt chạy tới, vội vàng đỡ anh lên, giọng đầy áy náy:
"Đạo diễn Nghiêm, anh không sao chứ? Tại tôi cả! Tôi vừa cầm cốc nước đi ngang qua, không cẩn thận làm đổ nước xuống bậc thềm. Tôi đang đi lấy cây lau nhà để dọn sạch, không ngờ anh lại xuống ngay lúc này…"
Nghiêm Tập: "..."
Anh có thể nói gì đây?
Trước đây anh từng nghĩ, chỉ có tên ngốc mới bị ngã trên cầu thang!
Bây giờ anh phát hiện, cái danh "tên ngốc" này đã thuộc về chính mình.
Bão bình luận cười lăn cười bò:
["Hóa ra là như vậy! Đạo diễn Nghiêm đúng là xui xẻo!"]
["Khoan đã! Mọi người nhớ không? Vừa nãy Kỷ Hòa đã nhắc anh ấy xuống tầng phải cẩn thận!"]
["Không đúng! Rõ ràng Kỷ Hòa vẫn ngồi trong phòng livestream, sao lại biết Lương Nhất Hủ làm đổ nước trên bậc thềm?!"]
["Tầng trên mới vào xem đúng không? Chị Kỷ của chúng tôi cái gì cũng biết hết!"]
["Đạo diễn Nghiêm thật đáng thương, mông đập xuống đất chắc đau lắm… Nếu nghe lời Kỷ Hòa sớm một chút, có phải đã không cần chịu khổ rồi không?"]
Nghiêm Tập thật sự không hiểu.
Anh cảm thấy giống như đám bình luận trong livestream lúc này—mơ hồ và hoang mang.
Rõ ràng từ đầu đến cuối, Kỷ Hòa vẫn luôn ngồi trong phòng, chưa từng bước chân ra ngoài.
Chuyện Lương Nhất Hủ bị đổ nước là xảy ra ở bên ngoài.
Sao cô ấy có thể biết được?
Nghiêm Tập nghĩ đến toàn bộ nội dung livestream từ khi bắt đầu đến giờ.
Lần đầu tiên trong đời, niềm tin vững chắc của anh bắt đầu dao động.
Khi Nghiêm Tập rời đi, Kỷ Hòa lại bắt đầu kết nối lần hai.
Lần này, trên màn hình xuất hiện hai đứa trẻ mặc đồng phục học sinh, hiển nhiên là học sinh cấp ba.
Ngay lập tức, khu bình luận dậy sóng.
[Ý? Hôm nay đâu phải cuối tuần nhỉ? Sao học sinh cấp ba như hai đứa lại dùng điện thoại di động thế này? Báo cáo thôi, báo cáo thôi!]
[Trường nào vậy? Tôi sẽ báo ngay cho thầy giáo của hai đứa! Không cần cảm ơn tôi! Bảo vệ đóa hoa của Tổ quốc là trách nhiệm của mỗi người!]
Khu bình luận rôm rả, nhưng hai cậu học sinh trên màn hình lại không hề có vẻ thoải mái.
Cậu nhóc đứng bên trái là người lên tiếng trước.
"Mọi người đừng làm rộn nữa… Nếu không phải vì thật sự hết cách, bọn em cũng không muốn mạo hiểm bị thầy giáo bắt gặp, trốn trong phòng ngủ để kết nối livestream thế này đâu!"
Cậu ta hít sâu một hơi rồi giới thiệu:
"Em tên là Phác Thành Văn, cậu ấy là Hạ Ngọc Tuyền."
Dừng một chút, cậu ta hạ giọng:
"Hình như bọn em… chọc phải ma rồi."
[Trời má, hai người làm gì thế hả?!]
[Người ta còn tránh không kịp, hai đứa lại còn đi chọc vào? Lá gan lớn ghê!]
Phác Thành Văn co vai, trông có vẻ hơi chột dạ.
"Quan trọng là… bọn em cũng không ngờ, trước đây trường học từng xảy ra chuyện như vậy."
Trường của bọn họ là Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành.
Giống như bao ngôi trường khác, nơi này cũng có những tin đồn kỳ quái.
Và câu chuyện truyền miệng đáng sợ nhất chính là:
Từng có một thầy giáo tự sát trong phòng làm việc.
Oán khí không tiêu tan, mỗi khi đêm xuống, ông ta sẽ lang thang khắp hành lang trường học.
Học sinh bình thường chỉ xem đây là một tin đồn.
Nhưng Phác Thành Văn và Hạ Ngọc Tuyền… lại đặc biệt thích đưa mình vào chỗ chết.
Vào một đêm không trăng không gió, hai cậu nhóc rủ nhau chơi trò bút tiên trên mạng, muốn thử xem lời đồn kia có thật hay không.
Phác Thành Văn nuốt nước bọt, giọng hơi run.
"Ban đầu bọn em cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là tò mò thôi. Dù sao… ai mà biết được trên đời này có ma thật hay không, đúng không? Bọn em chỉ chơi cho vui."
Cậu ta hít sâu, sắc mặt hơi tái.
"Không ngờ… tin đồn đó lại là thật. Bọn em… thật sự gặp ma rồi."
Kỷ Hòa chống cằm, lặng lẽ quan sát cậu nhóc một hồi lâu.
Sau đó, cô hơi nheo mắt, bày ra dáng vẻ thâm sâu.
"Em chắc không? Chị không cảm nhận được chút âm khí nào trên người em cả."
Phác Thành Văn vội lắc đầu.
"Đúng vậy! Vì người bị ám không phải em, mà là bạn em!"
Nói rồi, cậu ta đưa tay chỉ về phía Hạ Ngọc Tuyền bên cạnh.
"Bạn em nói, từ sau khi chơi bút tiên, cậu ấy liên tục nhìn thấy ma ở khắp nơi trong trường. Đôi khi còn nhìn thấy cả hồn ma của thầy giáo kia đứng ngay đầu giường lúc nửa đêm…"
Khu bình luận lập tức dậy sóng.
[Sởn hết cả da gà! Ngay đầu giường á? Quá đáng sợ!]
[Tôi thề, tôi mà gặp chuyện này chắc khỏi ngủ luôn!]
Phác Thành Văn gãi đầu, thở dài.
"Kỳ lạ là, rõ ràng cả hai bọn em đều chơi bút tiên, nhưng cuối cùng… chỉ có bạn em bị ma ám."
"Có lẽ em may mắn hơn chăng?"
Dừng một chút, cậu ta vỗ vai Hạ Ngọc Tuyền, trịnh trọng nói:
"Nhưng dù thế nào, em cũng là người có nghĩa khí! Bạn em gặp chuyện, em tuyệt đối không thể bỏ rơi cậu ấy!"
[Cậu nhóc này còn nhỏ tuổi mà rất có trách nhiệm, đáng khen!]
[Nhưng lạ thật đấy, sao hai người cùng chơi bút tiên, mà chỉ có một người bị ma ám?]
[Chẳng lẽ… Hạ Ngọc Tuyền đã làm gì đó không đúng?]
[Tôi xem livestream của Kỷ Hòa nhiều rồi, nên tôi hiểu. Chỉ cần không làm gì trái với lương tâm, ma thường sẽ không bám theo đâu.]
Kỷ Hòa nhìn về phía Hạ Ngọc Tuyền.
Cậu nhóc này sắc mặt trắng bệch, dáng người gầy yếu, trông có vẻ thiếu ngủ trầm trọng.
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm.
"Bạn em nói thật chứ?"
Hạ Ngọc Tuyền im lặng vài giây, rồi chậm rãi gật đầu.
"Đúng vậy."