Lời vừa dứt, Kỷ Hòa đã thản nhiên phun ra hai chữ:
"Nói dối."
Cả hai người trước mặt cô đều sững sờ.
"Hai em không hề bị dính âm khí, cũng chưa từng thấy ma."
"???"
Bão bình luận bùng nổ.
["Gì vậy? Nói cả buổi, kết quả là không có ma?"]
["Vậy hai người này đang nói dối à? Tại sao phải làm thế?"]
["Cười xỉu, lần đầu tiên thấy có người rõ ràng không gặp ma mà lại muốn bắt ma, đầu óc có vấn đề sao?"]
Phác Thành Văn há miệng đầy kinh ngạc, mất mấy giây để tiêu hóa lời này.
Trông cậu ta có vẻ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cậu quay sang nhìn bạn thân, mặt đầy dấu chấm hỏi:
"Ngọc Tuyền? Chị ấy nói thật à…?"
Câu hỏi còn chưa dứt, trong đầu Phác Thành Văn bỗng lóe lên điều gì đó.
Trò chơi bút tiên hôm trước, cũng là do Hạ Ngọc Tuyền đề nghị trước, sau đó cậu mới tham gia.
Còn lần này…
Hạ Ngọc Tuyền cúi đầu, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cậu ta mới khẽ gật đầu, giọng nói gần như thì thầm:
"Ừ… Thật ra tớ không bị ma ám."
Phác Thành Văn mở to mắt:
"Hả?! Vậy tại sao cậu phải—"
Kỷ Hòa cắt ngang cậu bằng một giọng điệu lãnh đạm:
"Bởi vì cậu ta là con trai của thầy giáo kia."
"Hả…? Hả?!"
Phác Thành Văn hoàn toàn không hiểu kiểu giải thích này.
Cậu nhìn Kỷ Hòa một chút, lại nhìn bạn thân một chút.
Đầu óc hoàn toàn không theo kịp nhịp câu chuyện.
Cái gì mà con trai của thầy giáo?
Cái gì mà nói dối?
CPU của cậu bị cháy rồi!
Trường Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành có một truyền thuyết.
Ba năm trước, trong trường có một giáo viên dạy ngữ văn rất được học sinh yêu quý.
Nhưng vào một ngày nọ, một nữ sinh đã công khai tố cáo ông ta có hành vi quấy rối.
Từ đó, cuộc sống của ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Đi đến đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
"Biến thái! Đi chết đi!"
"Loại người này mà cũng làm giáo viên sao?!"
Học sinh xì xào bàn tán.
Phụ huynh thì lên tiếng phản đối, kiên quyết yêu cầu nhà trường sa thải ông ta.
Đồng nghiệp thì tránh né như tránh bệnh dịch.
Trường học không thể làm ngơ trước áp lực dư luận, đành ra quyết định đình chỉ công tác của ông ta với lý do "chờ điều tra làm rõ".
Nhưng ngay sáng hôm sau, khi nhân viên dọn vệ sinh mở cửa phòng làm việc—
Họ phát hiện người đàn ông ấy đã treo cổ tự sát.
Hạ Ngọc Tuyền nhìn thẳng vào Kỷ Hòa, giọng nói run rẩy nhưng kiên định:
"Theo lời đồn, bố em không thể siêu thoát. Oán khí của ông ấy còn lưu lại trong trường học, trở thành một hồn ma lang thang… Người nào vô tình chạm phải sẽ bị ám theo."
Cậu ta siết chặt nắm tay, ánh mắt đỏ hoe:
"Nhưng mà, dựa vào đâu chứ? Khi bố em còn sống, ông ấy bị buộc tội mà chưa từng được minh oan. Sau khi chết, lại còn phải tiếp tục chịu những lời nguyền rủa!"
"Từ nhỏ đến lớn, em đã nghe quá nhiều người nói rằng: Bố em là một kẻ biến thái, không xứng đáng làm giáo viên, là đồ cặn bã—"
"Nhưng em không tin! Em tin rằng bố em không làm những chuyện đó!"
"Ba năm trước, em chỉ là một đứa trẻ lớp sáu, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Em không có cách nào tìm ra sự thật."
"Nhưng bây giờ, em đã đủ lớn để lên tiếng thay bố!"
Cậu ta siết chặt tay, hốc mắt đỏ lên, giọng nói gần như vỡ vụn:
"Streamer… Chị có thể nói cho em biết không?"
"Rốt cuộc, bố em có làm điều sai trái hay không?"
Lúc học cấp hai, vì là con trai của Hạ Diệc Hải, Hạ Ngọc Tuyền đã phải chịu không ít ấm ức.
Cậu từng bị chế giễu, cô lập, thậm chí bị bạn bè xa lánh.
Nhưng cậu không cam lòng.
Cậu đã tự mình tìm hiểu, cố gắng điều tra sự thật về chuyện năm đó.
Sau khi lên cấp ba, cậu lập tức giấu kín thân phận.
Bạn bè xung quanh không ai biết cậu là con trai của người đàn ông năm đó từng bị cả trường chỉ trích.
Phác Thành Văn cũng không ngoại lệ.
Bình thường cậu ấy còn hay đùa cợt về những tin đồn ma quỷ trong trường, chẳng ngờ người bạn thân nhất của mình lại chính là con trai của nhân vật chính trong câu chuyện.
"..."
Chuyện này… là thật à?
Phác Thành Văn lúng túng đứng một bên, mặt đỏ lên vì áy náy, không biết nên nói gì.
Hạ Ngọc Tuyền thì ngược lại, chẳng hề tỏ ra bận tâm.
Cậu ta đã quen rồi.
Dù sao… nếu không có lời đồn về ma quỷ, có lẽ đến cả ký ức về bố cậu cũng sẽ bị người ta lãng quên.
Kỷ Hòa tính toán xong, khẽ thở dài.
Cô nhìn Hạ Ngọc Tuyền, ánh mắt cậu ta tràn đầy mong đợi.
Cuối cùng, cô lên tiếng:
"Bố em…"
"Đúng là bị oan."
Cả người Hạ Ngọc Tuyền chấn động.
Câu trả lời này vừa là tin tốt, lại vừa không phải tin tốt.
Vì nó đồng nghĩa với việc, người đàn ông ấy đã chết một cách oan ức, suốt ba năm qua vẫn chưa được giải oan.
Ba năm trước.
Hạ Diệc Hải nhận lớp 12A10, trở thành giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp.
Trong lớp có một nữ sinh tên Tiêu Lạc Nhiên.
Gia đình cô ta rất giàu có, thậm chí còn có địa vị ở Liễu Thành.
Nhưng Tiêu Lạc Nhiên là một cô gái có vấn đề.
Hút thuốc, cúp học, đánh nhau, không có chuyện nào cô ta chưa từng làm.
Sau khi khai giảng năm lớp mười hai, bố của Tiêu Lạc Nhiên – ông Tiêu Quân – đã đích thân đến gặp Hạ Diệc Hải.
Ông ấy hy vọng thầy giáo có thể để mắt đến con gái mình một chút.
Trong giọng nói của Tiêu Quân tràn đầy bất đắc dĩ.
"Mẹ của Lạc Nhiên mất sớm, tôi lại bận công việc, chẳng có nhiều thời gian để dạy dỗ nó."
"Hơn nữa, con bé này chẳng bao giờ nghe lời tôi… Nó sắp thi đại học rồi, tôi chỉ mong nó đừng tiếp tục giao du với đám côn đồ ngoài kia nữa, đừng lún sâu thêm…"
Ông ta còn bóng gió đề cập, nếu Hạ Diệc Hải chịu chăm sóc con gái mình nhiều hơn, có thể sẽ có một khoản tiền hậu hĩnh.
Nhưng Hạ Diệc Hải thẳng thừng từ chối.
"Đây là trách nhiệm của tôi với tư cách là một giáo viên."
Ông ấy luôn là một thầy giáo tốt.
Hòa nhã, hài hước, kiên nhẫn, được học sinh yêu quý.
Khi những giáo viên khác đều đã buông xuôi, không còn quan tâm đến Tiêu Lạc Nhiên nữa, chỉ có Hạ Diệc Hải vẫn cố gắng kéo cô ta về con đường đúng đắn.