Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 264: Chương 264




Ông ấy không cho cô ta ngủ gật trong lớp, không cho cô ta đi trễ về sớm, cũng không cho cô ta nộp bài kiểm tra trắng.

Nhưng Tiêu Lạc Nhiên không hề biết ơn.

Thay vào đó, cô ta ngày càng phản kháng gay gắt hơn.

Và rồi bi kịch bắt đầu từ đây.

Hôm đó là sinh nhật mười tám tuổi của bạn trai cô ta – một tên côn đồ đã thôi học từ lâu.

Bọn họ hẹn nhau tổ chức tiệc tại quán bar.

Sau khi tan học, Tiêu Lạc Nhiên lén lút trốn khỏi lớp, định vượt cổng trường ra ngoài.

Nhưng đúng lúc đó, cô ta bị Hạ Diệc Hải bắt gặp.

Khi ấy, kỳ thi thử đại học sắp đến gần, thời gian ôn tập vô cùng căng thẳng.

Hạ Diệc Hải lập tức chặn cô ta lại, yêu cầu cô ta quay về lớp.

Vì muốn ngăn cản Tiêu Lạc Nhiên tiếp tục trốn học, ông ấy còn đặc biệt chỉ định cô ta phải ở lại phòng học trong suốt tiết tự học buổi tối…

Ý định của Hạ Diệc Hải là muốn để Tiêu Lạc Nhiên học hành cho đàng hoàng. Với tính cách của Tiêu Lạc Nhiên, bắt cô ta ở trong phòng học, cô ta hoàn toàn có thể phá cho cả phòng học phải hỗn loạn, tất cả cán bộ lớp cũng không ngăn nổi cô ta.

Chuyện vui của Tiêu Lạc Nhiên bị phá, cô ta không thể nào mừng sinh nhật với bạn trai, đương nhiên vô cùng tức giận. Trên đường về sau khi tan học, bạn trai đến trước cổng trường tìm cô ta.
 

Tiêu Lạc Nhiên kể toàn bộ mọi chuyện cho bạn trai. Bạn trai nhíu mày: 
 

“Tại sao lại là Hạ Diệc Hải? Cái tên ngu cả ngày lẫn đêm chỉ biết quản lý em, phá hỏng chuyện tốt của em.”

“Đúng vậy, cả ngày lẫn đêm đều phiền chết mất!” Tiêu Lạc Nhiên cũng đồng ý: “Đừng tưởng em không biết lão nghĩ gì, cái gì mà quan tâm em, rõ ràng là nhắm đến số tiền mà bố em đưa không phải sao? Muốn đối phó em giúp bố em, ôi phiền chết mất.”

“Vậy em có muốn hoàn toàn thoát khỏi lão hay không?”
 

Tiêu Lạc Nhiên: “Nhưng lão là chủ nhiệm lớp, làm sao mới có thể thoát được?”
 

Bạn trai của Tiêu Lạc Nhiên chợt cười một tiếng vô cùng kỳ quái.
 

Tên côn đồ này vừa tròn mười tám tuổi, nhuộm một bộ đầu vàng chóe, nghĩ ra một ý tưởng vô cùng tàn ác, vô cùng xấu xa.
 

“Em biết cách để hủy hoại một giáo viên nhanh nhất là gì không?”
 

Gã ta nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Lạc Nhiên điều gì đó.
 

Hai thiếu niên lập ra một kế hoạch độc ác nhất từ trước đến nay.
 

Đêm hôm đó.
 

Tiêu Lạc Nhiên ngoan ngoãn đi theo Hạ Diệc Hải vào phòng làm việc.
 

Cô ta không phá cũng không trốn, thậm chí còn mang theo vở bài tập và bài thi.
 

Ngoan ngoãn khác thường.

Điều này cũng khiến Hạ Diệc Hải buông lỏng cảnh giác.

Thậm chí còn khen Tiêu Lạc Nhiên mấy câu.

Nào ngờ, đây mới chính là lúc ác mộng của ông ấy bắt đầu.

Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cô ta ra khỏi phòng làm việc theo Hạ Diệc Hải.

Đột nhiên Tiêu Lạc Nhiên tuyên bố trước toàn trường:
 

Hạ Diệc Hải táy máy tay chân với cô ta.
 

Chứng cứ đâu?
 

Trong phòng làm việc không có camera.
 

Cho nên cũng không có chứng cứ.

Không có chứng cứ, nhưng rõ ràng cô ta bị Hạ Diệc Hải ức hiếp. Thiếu nữ trẻ tuổi bị thầy giáo sàm sỡ, những từ ngữ như vậy hoàn toàn có sức bùng nổ. Bùng nổ đến mức người ta không quan tâm đến sự thật về nó, đã tự động đến giúp đỡ người bị cho là “kẻ yếu” —— Tiêu Lạc Nhiên.

“Ông có phải người không vậy? Lớn tuổi như vậy rồi còn đụng chạm học sinh, thật kinh tởm!”

“Súc vật! Người như ông hoàn toàn không xứng đáng làm giáo viên!”

“Ra tay với trẻ vị thành niên, có khác gì súc sinh chứ?”

Đối mặt với những lời bàn tán như vậy, không phải Hạ Diệc Hải chưa từng phản bác. Nhưng thật sự không một ai tin tưởng ông ấy.

“Ông bị oan á? Sao con gái nhà người ta lại đổ oan cho ông? Đâu ai rảnh vậy chứ!”
 

“Đúng vậy, tôi thấy là do ông chột dạ nên nói dối! Làm sai thì nhận đi, ông không cần phải trả giá gì sao? Cút đi ngồi tù đi!”

Đối mặt với lời tố cáo của Tiêu Lạc Nhiên, Hạ Diệc Hải hoàn toàn không thể nói gì được. Không có ai tin tưởng ông ấy cả. Cho dù ông ấy có đi đến đâu cũng sẽ bị chỉ trỏ. Học sinh bắt đầu dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá ông ấy, phụ huynh cũng lo lắng, thậm chí còn yêu cầu trường học đổi chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn. 

Hạ Diệc Hải mất hết ba ngày mới có thể điều chỉnh xong tâm trạng của mình. Lớp của ông ấy sắp thi đại học rồi, ông ấy không muốn vì chuyện của mình lại ảnh hưởng đến chất lượng dạy học của mình. Cuối cùng, cũng chính là lúc này, trường tạm thời đình chỉ công việc của ông ấy. 

Nhà trường cũng nói với ông ấy: “Tình hình bây giờ có hơi đặc biệt, không thể giữ chức vụ như trước kia nữa. Đến khi có kết quả điều tra, mới có thể khôi phục.”

Hạ Diệc Hải hỏi: “Vậy tiến độ dạy học của lớp A10 thì sao? Sắp tới các em ấy phải thi đại học rồi.”
 

“Sẽ có thầy khác đến thay thế thầy.”
 

Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ.
 

Nhưng lại là cọng rơm đè chết lạc đà.
 

Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
 

Trong lúc bất chợt, Hạ Diệc Hải không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.
 

Là một giáo viên mà ông ấy lại thất bại như vậy.
 

Ông ấy định cứu vãn một linh hồn sa đọa, không những không thể giúp cô ta tỉnh ngộ mà còn hại cả đời mình.

Chuyện là như vậy.

Sau cùng, Hạ Diệc Hải đã không còn gì cả.

Ông ấy quyết định kết thúc sinh mạng mình bằng cách treo cổ tự tử.

Một người đã dành cả đời tận tụy với công việc, cuối cùng lại ra đi trong oan ức.

Hạ Ngọc Tuyền lặng lẽ siết chặt nắm tay, trong lòng dậy sóng.

Sau khi nghe Kỷ Hòa giải thích, cậu ta lẩm bẩm:

"Quả nhiên… quả nhiên…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.