Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 274: Chương 274




Cứ như vậy, thứ tự vượt ải cuối cùng được xác định:

Hạ Phong – Dương Vận.

Tần Trạm – Tào Khiết.

Lâm Hiểu Thiên – Lương Điềm Điềm.

Lương Nhất Hủ – Kỷ Hòa.

Hạ Phong liếc nhìn Dương Vận, rồi lại nhìn về phía Kỷ Hòa, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Nếu có thể, anh ta thực sự mong người phía sau mình là Kỷ Hòa.

Nhưng bây giờ thứ tự đã được sắp xếp.

Cũng hết cách.

Hạ Phong chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Kỷ Hòa đi ra cuối hàng, còn Dương Vận thì lại tranh thủ chen lên đứng phía sau anh ta, giọng nói õng ẹo, mềm nhũn:

"Anh Phong, con đường này cao quá… Em nghĩ nếu em đứng trên đó, chắc chân sẽ mềm nhũn ra mất~"

Hạ Phong nghe thấy giọng cô ta, chỉ cảm thấy phiền không tả được.

Anh ta nhíu mày, giọng điệu chẳng chút kiên nhẫn:

"Không phải bên dưới có lưới an toàn sao? Ngã xuống cũng đâu có chết được!"

Trước đây anh ta không nhận ra Dương Vận lại nhiều chuyện đến thế.

Vẫn là Kỷ Hòa tốt hơn.

Lý trí, tỉnh táo, chưa bao giờ nói thừa một câu nào.

Bên ngoài, bình luận nổ ra sôi nổi.

"Ảo giác hả? Sao tôi cứ cảm giác Hạ Phong ngày càng chán ghét Dương Vận thế? Hai người này không phải đang yêu nhau sao? Hay là sắp chia tay rồi?"

"Không đâu, chính vì là người yêu nên mới dám tỏ thái độ như thế! Chứ gặp người lạ thì ai dám nói chuyện kiểu đó?"

"Nhưng mà sao tôi cứ thấy Hạ Phong sắp không chịu được nữa rồi vậy… Chị Dương Vận của chúng ta xinh đẹp như thế, sao anh ta lại nỡ hung dữ với chị ấy chứ?"

Dương Vận cũng sững sờ.

Cô ta định nói gì đó, nhưng Hạ Phong đã cất bước đi thẳng đến khu vực thi đấu, không thèm ngoảnh lại lấy một lần.

Ánh mắt Dương Vận thoáng qua vẻ bực bội, nhưng rất nhanh đã kìm lại.

Đó là Hạ Phong.

Là người cô ta tuyệt đối không thể đắc tội.

Dựa theo thứ tự đã sắp xếp, tám khách mời nhanh chóng được cài dây an toàn, đứng sẵn ở vị trí xuất phát.

Hạ Phong là người đầu tiên.

Từ xa nhìn lại thì không có gì đáng sợ, nhưng khi thực sự đặt chân lên đó, anh ta mới nhận ra mặt nước sông Nhạn gần ngay dưới chân mình đến mức nào.

Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị dòng nước xiết nuốt chửng ngay lập tức.

Nghiêm Tập cười gian:

"Chúng ta phỏng vấn thử tâm trạng thầy Hạ lúc này nhé?"

Ai bảo lúc nãy đám người này cứ chăm chăm nhìn mông mình cơ chứ!

Bây giờ có còn cười nổi nữa không?

Hạ Phong: "…"

Đúng là không cười nổi thật.

Anh ta mới vừa đưa một chân ra đã cảm thấy xây xẩm mặt mày.

Buộc mình phải tập trung, không nhìn xuống dưới, chỉ có thể dán mắt vào điểm đến phía trước, bước từng bước thận trọng.

Nếu so với kích thước bàn chân của một người đàn ông trưởng thành, con đường này quả thực hơi hẹp.

Vừa phải duy trì tốc độ, vừa phải đảm bảo mỗi bước chân đặt đúng vị trí trung tâm.

Chỉ cần lơ là một chút là có thể mất thăng bằng ngay.

Phải công nhận một điều, Hạ Phong không hề nói suông.

Biểu hiện của anh ta đã tốt hơn nhiều so với kỳ vọng.

Bên ngoài, bình luận tràn ngập những lời khen:

"Wow, Hạ Phong đi nhanh thật đấy!"

"Đúng rồi, tốt hơn so với tưởng tượng nhiều."

"Trước đây toàn bị so với Kỷ Hòa nên mới thấy rõ sự khác biệt thôi, chứ thực ra trình độ của Hạ Phong cũng không tệ mà!"

"Ơ kìa, Hạ Phong đã đi xa thế rồi, sao Dương Vận vẫn chưa đi?"

Ống kính lập tức lia về phía sau.

Dương Vận vẫn đứng nguyên tại chỗ, mắt dán chặt vào dòng nước cuồn cuộn dưới chân, sắc mặt tái nhợt.

Trước đó tổ chương trình đã nhắc nhở khách mời mặc trang phục thoải mái, dễ vận động.

Nhưng vì muốn lên hình đẹp, Dương Vận vẫn cố tình chọn váy bó và giày da.

Cô ta cứ tưởng chỉ là một thử thách đơn giản, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả…

Cô ta đã đánh giá quá thấp sự biến thái của đạo diễn Nghiêm rồi!

Bây giờ, với bộ đồ này, chẳng khác nào tự làm khó chính mình.

Không còn cách nào khác, thực lực thì không thể dựa vào rồi.

Vậy thì đành diễn thôi!

Chỉ cần tỏ ra sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kiên trì bước tới là được.

Ngoài kia, người hâm mộ của cô ta cũng không khiến cô ta thất vọng.

"Huhu, Dương Vận của chúng ta đúng là không dễ dàng gì!"

"Một cô gái khi đối mặt với cảnh tượng như thế chắc chắn sẽ rất sợ hãi! Nhưng A Vận của chúng ta vẫn kiên trì, đúng là chăm chỉ mà!"

Trong mắt những khán giả trung lập, những bình luận này khiến họ phải cạn lời.

"Này… Đừng tâng bốc quá đà thế chứ, ở đây có tổng cộng bốn khách mời nữ, ai mà chẳng cố gắng?"

"Đúng vậy, hơn nữa… chị gái nhà mấy người suy nghĩ kiểu gì thế? Biết đạo diễn Nghiêm là ai mà vẫn ăn mặc như vậy, chỉ lo mình đẹp, không quan tâm có làm vướng chân người khác hay không?"

Dương Vận bước từng bước thận trọng trên con đường hẹp.

Nhưng rất nhanh, cô ta phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng—chiếc váy ngắn cũn cỡn mà mình đang mặc quá mức vướng víu, khiến mỗi bước chân đều trở nên khó khăn.

Sau vài lần loạng choạng, cô ta bắt đầu có suy nghĩ khác. Nếu Hạ Phong phía trước có thể giúp đỡ một chút thì tốt biết mấy! Chỉ cần anh ta đưa tay ra đỡ cô ta một cái, có lẽ cô ta sẽ không phải vất vả thế này nữa.

Dương Vận ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước.

Nhưng Hạ Phong không hề quay đầu lại, thậm chí còn chẳng liếc lấy một cái.

Dương Vận: "..."

Cô ta cắn môi, chần chừ trong giây lát rồi quyết định vươn tay, cố gắng túm lấy vạt áo Hạ Phong.

"Anh Phong, đợi chút—"

Lời còn chưa dứt, chân cũng mất tập trung theo.

Vừa sải bước ra, do không kiểm soát tốt trọng tâm, cơ thể cô ta lập tức chao đảo mạnh!

"A a a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.