Nhẹ nhàng như đang đi trên mặt đất bằng phẳng!
Lương Điềm Điềm đã về đích, vô thức quay đầu lại—
Cảnh tượng trước mắt khiến tròng mắt cô như muốn rơi ra ngoài.
"Đường đua này dễ dàng vậy à?!"
Cô đã phải vật lộn vất vả đến thế nào để đi qua được con đường này?
Nhưng Kỷ Hòa…
Sao cô ấy có thể chạy nhanh như vậy chứ?!
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều hiểu ra một điều.
Trình độ của Kỷ Hòa hoàn toàn khác biệt với bọn họ.
"Ba mươi giây."
Nghiêm Tập theo dõi thời gian, vô thức nói ra con số này.
Trên đường đua lúc này—
Lương Nhất Hủ chỉ còn cách vạch đích khoảng mười mét.
Nhưng Kỷ Hòa…
Vẫn còn tận tám mươi mét!
Không khí trước màn hình nghẹt thở đến cực điểm.
"Ba mươi giây, thời gian gấp quá!"
"Không thể nào… Khoảng cách này làm sao chạy kịp chứ?!"
"Tôi chưa từng xem chương trình tạp kỹ nào mà căng thẳng đến mức này!!"
"Không chịu nổi nữa! Cái kết thất bại này quá tàn nhẫn, tôi đi đây! Có kết quả rồi thì ai đó nói với tôi nhé!"
Kim giây nhích dần.
Chỉ còn mười giây!
Lương Nhất Hủ đã về đích!
Trên đường đua chỉ còn lại một mình Kỷ Hòa.
Mọi người nín thở.
Không ai dám chớp mắt.
"Chết tiệt, không kịp giờ rồi!"
"Kỷ Hòa thực sự rất nhanh... Nhưng thời gian còn lại quá ngắn!"
"Tốc độ của cô ấy đã là nhanh nhất trong tất cả rồi, nhưng… nhưng mà..."
"Haizzz, tất cả là do Dương Vận gây chuyện nhiều lần, nếu không chắc chắn đã hoàn thành được nhiệm vụ này!"
"Năm giây—"
"Bốn giây—"
Giọng đếm ngược đầy sát khí của đạo diễn Nghiêm vang lên, kéo theo bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Tất cả mọi người ở vạch đích đều bất lực thở dài.
Dù kết quả này đã tốt hơn so với dự đoán, nhưng… vẫn không kịp.
Thời gian còn lại quá ít.
Một nhiệm vụ bất khả thi.
Tuy nhiên, dường như Kỷ Hòa không hề để tâm đến những con số đếm ngược đó.
Cô vẫn chạy về phía trước, dáng vẻ bình tĩnh như thể chưa từng bị áp lực nào ảnh hưởng.
"Hai giây—"
"Một giây—"
Ngay khi đạo diễn Nghiêm đếm đến con số cuối cùng…
Mũi chân Kỷ Hòa nhẹ nhàng điểm xuống.
Cô chống tay xuống đất.
Cơ thể xoay tròn giữa không trung, vẽ nên một vòng cung hoàn mỹ.
Một cú lộn nghiêng hoàn hảo.
Hạ cánh vững vàng ngay vạch đích.
Vừa lúc… thời gian đếm ngược chạm đến con số 0.
"Xong rồi."
Kỷ Hòa nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc rối, giọng điệu hờ hững.
!!!
Bão bình luận sững sờ trong giây lát, sau đó lập tức bùng nổ!
"Ôi trời, lộn nghiêng á???"
"Cái gì?! Cô ấy chỉ chống một tay mà vẫn có thể lộn được? Tôi học múa bao năm rồi còn chưa làm được đây này!"
"Trời ạ, động tác này quá điên rồ! Tôi đã mê chị ấy rồi! Kỷ Hòa chính thức trở thành chồng tôi từ giây phút này!"
"Phải điều tra ngay! Tôi nghi ngờ Kỷ Hòa không chỉ đơn thuần là một minh tinh!"
"Dù sau này không làm nghệ sĩ nữa thì cô ấy vẫn có thể sống tốt bằng nghề nhào lộn!"
Cùng lúc đó, con ngươi của Nghiêm Tập kịch liệt co rút.
Vừa rồi… anh ta đã tự tin nói cái gì ấy nhỉ?
Rằng Kỷ Hòa tuyệt đối không thể hoàn thành nhiệm vụ?
Không ổn rồi…
Mặt anh ta đau quá.
"Bó tay, nhìn mặt đạo diễn Nghiêm kìa, cứ như đang nghi ngờ cả cuộc đời mình vậy!"
"Hai ngày trôi qua rồi mà đạo diễn Nghiêm vẫn chưa làm khó được khách mời nào. Anh ta thực sự gặp phải 'ván sắt' của đời mình rồi!"
"Cá là giờ đạo diễn Nghiêm đang hối hận vì đã mời Kỷ Hòa tham gia chương trình!"
Trong lúc Nghiêm Tập còn đang đờ đẫn, Kỷ Hòa đã thong thả bước đến bên cạnh.
Cô nghiêm túc hỏi:
"Đạo diễn, tối nay có thịt gì ăn không?"
!!!
Bão bình luận đồng loạt bật cười!
"Hahahaha, chết mất! Cô ấy liều mạng chỉ vì bữa tối sao?"
"Kỷ Hòa thực sự rất hài hước, bề ngoài lạnh lùng mà bên trong đáng yêu ghê!"
"Vợ tôi đáng yêu quá, yêu yêu!"
Lương Điềm Điềm không kìm được, lao ngay vào ôm chặt lấy Kỷ Hòa.
"Tối nay có thịt ăn rồi! Chị Kỷ, chị đúng là thần của em!!"
Mọi người đều tràn ngập vui sướng.
Chỉ có đạo diễn Nghiêm là lặng lẽ lau nước mắt.
Kỷ Hòa đúng là khắc tinh của anh ta mà.
Nếu cứ tiếp tục như thế này… hình tượng "đạo diễn Nghiêm ma quỷ" của anh ta còn giữ được sao?!
—
Trên đường về, Kỷ Hòa nghiễm nhiên trở thành người được cả đội tranh giành.
Ai cũng muốn ngồi cạnh cô.
Hạ Phong nhanh chóng chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Kỷ Hòa, giọng điệu vô cùng hợp lý:
"Kỷ Hòa và tôi là một đội. Đương nhiên tôi phải ngồi cạnh cô ấy rồi."
Nói xong, anh ta liền thản nhiên ngồi xuống.
Lương Điềm Điềm suýt nhảy dựng lên vì tức tối.
"Hạ Phong, sao anh lại may mắn được chung đội với chị Kỷ thế?!"
Hạ Phong nhún vai, cười nhạt:
"Đúng vậy, tôi cũng thấy mình rất may mắn."
"Hahaha, tôi nhớ hồi trước Hạ Phong còn ra vẻ mạnh mẽ lắm mà? Sao bây giờ lại chủ động thừa nhận mình không bằng Kỷ Hòa rồi?"
"Hạ Phong đã hoàn toàn chấp nhận số phận!"
"Không thể thắng thì… nằm thắng vậy! Một quyết định thông minh!"
Trước đó không phải có người nói ai chung tổ với Kỷ Hòa sẽ gặp xui xẻo à?
Sao giờ im lặng hết rồi?
Mấy người đâu cả rồi?
Có giỏi thì ra đây xin lỗi chị Kỷ đi chứ!
—
Hạ Phong ngốc nghếch, Lương Điềm Điềm lại hay nói nhiều.
Hai người này ở chung đúng là ồn ào không chịu nổi.
Kỷ Hòa vốn thích yên tĩnh, bị bọn họ làm ồn đến mức đau đầu:
"...Làm ơn, nhỏ giọng một chút đi."
Cô còn chưa kịp dứt lời, máy quay cuối cùng cũng quay sang những khách mời khác.
Lương Nhất Hủ thấy thời cơ đến liền bước nhanh tới gần Kỷ Hòa, giọng nói đầy chân thành:
"Cô Kỷ, lúc trước cô đã giúp tôi rất nhiều, cô đi nhanh quá nên tôi còn chưa kịp cảm ơn cô."