Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 280: Chương 280




Cơn sóng bình luận trên livestream bùng nổ.

"Thật sự khó bắt đến thế à? Tôi lớn lên ở thành phố nên không hiểu lắm, có ai phổ cập giúp tôi không?"

"Thật đó, gà nuôi ở nông thôn đều nhanh nhẹn như vậy. Hồi nhỏ tôi từng bắt gà, không những bắt không được mà còn bị nó mổ nữa."

"Tôi cười sắp tắt thở rồi! Một người đàn ông cao hơn một mét tám như Tần Trạm mà bị một con gà lừa quay vòng vòng!"

"Nhưng mà Dương Vận hơi quá đáng đúng không? Đây vốn là nhiệm vụ của cô ta, Tần Trạm chỉ giúp đỡ thôi, vậy mà cô ta chỉ đứng nhìn, để mặc anh ấy vất vả một mình?"

"Dương Vận lúc nào cũng vậy, cô ta luôn cố giữ hình tượng hoàn mỹ. Lúc nào cũng trang điểm dày cộm, nhìn mặt còn trắng hơn cả người chết nữa kìa."

Fan của Dương Vận lập tức nhảy ra bảo vệ idol của mình.

"Sao thế? Chị gái của chúng tôi là minh tinh, giữ gìn trạng thái xinh đẹp là chuyện bình thường mà? Làm vậy mà cũng bị chỉ trích à?"

"Chắc có vài người xấu xí nên đố kỵ với vẻ ngoài của chị gái tôi, cố tình công kích cho bõ tức đây mà."

"Trời ơi, fan của Dương Vận điên quá rồi. Chuyên nghiệp cũng phải tùy lúc chứ! Tham gia ‘Rung Động Tuyệt Đối’ mà còn mặc váy ngắn, đi giày da, ai không biết còn tưởng cô ta đi chụp ảnh bìa tạp chí nữa!"

"Đúng vậy! Sao không tự nhìn lại xem chị gái của mấy người đã cản trở nhiệm vụ vượt sông Nhạn đến mức nào? Nếu không có Kỷ Hòa, bây giờ chị của mấy người còn chưa có cơ hội bắt gà đâu!"

Tần Trạm thì đã bị con gà trống này hành đến kiệt sức.

"Tôi từ bỏ, tôi đi gọi thầy Hạ với thầy Lương qua giúp, có thêm người chắc sẽ khống chế được nó…"

Nhưng anh ấy còn chưa nói hết câu, đã thấy Kỷ Hòa đi thẳng về phía hàng rào.

"Cái gì? Kỷ Hòa cũng muốn thử bắt gà à?"

"Tần Trạm còn không làm được, cô ấy cũng không thể đâu... Dù gì cũng là con gái nhà họ Kỷ, từ bé đã được cưng chiều, sao có thể hiểu mấy chuyện này?"

"Trời ơi, chị Kỷ Hòa cẩn thận nha, gà ở quê khó bắt lắm!"

Tần Trạm cũng lo lắng không kém:

"Cô Kỷ, cô cẩn thận chút, con gà đó dữ lắm, để tôi gọi thêm người..."

Anh còn chưa nói hết câu, giọng nói đã nghẹn lại trong cổ họng.

Bởi vì ngay lúc này—

Kỷ Hòa trực tiếp đi về phía con gà, vươn tay chụp lấy.

Con gà trống lớn tất nhiên không chịu đứng yên. Nó kêu quang quác, đập cánh rồi lao thẳng về phía trước.

Nhưng nó không ngờ Kỷ Hòa đã đoán trước được hành động này.

Cô vươn tay ra xa hơn một chút.

Ngay khi con gà vừa nhấc chân, một lực nhẹ nhàng ấn xuống.

Vừa hay, nó đang ra sức vùng vẫy thì...

Một bàn tay nhanh như chớp đã túm lấy gáy nó, nhấc bổng lên không trung.

Hai chân gà quẫy đạp dữ dội.

Gà: "Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa làm gì thế này?"

Gà: "Yếu đuối, đáng thương và bất lực."

Kỷ Hòa lắc lắc con gà trong tay, bình tĩnh hỏi:

"Làm thế này đúng không?"

Tần Trạm: "..."

Hình như... đúng thật.

Nhưng bắt gà dễ vậy sao??

Sau một hồi im lặng, Tần Trạm mới hoàn hồn, lắp bắp nói:

"Còn... còn một con nữa. Chúng ta cần hai con."

"Vậy thì bắt thêm một con nữa là được."

Kỷ Hòa nói xong, ánh mắt đã khóa chặt một con gà xui xẻo khác trong chuồng.

Con gà kia cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Nó kêu quang quác, vỗ cánh bỏ chạy.

Nhưng lần này, Kỷ Hòa không đợi nó chạy xa.

Cô đuổi theo ngay lập tức.

Gà chạy trước, người đuổi sau.

Gà bay chó sủa, bụi mù cuốn lên khắp nơi.

Cảnh tượng hỗn loạn nhưng cũng cực kỳ buồn cười.

"Trời ơi, tôi sắp cười chết rồi, Kỷ Hòa đúng là nữ minh tinh thoải mái nhất tôi từng thấy!"

"Không thể tin nổi! Cô ấy là sát thủ gà trống! 'Gà Kiến Sầu' chính thức xuất hiện!"

"Anh bạn trên lầu có thể đặt biệt danh dễ nghe hơn không? Nếu không phải tôi quen ID của anh thì chắc tưởng anh là anti rồi đấy!"

Nhưng đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Con gà hoảng loạn đến mức... chạy thẳng về phía Dương Vận!

Dương Vận trừng lớn mắt, theo phản xạ vội vàng ngồi xổm xuống che mặt.

Nhưng ai mà ngờ—

Con gà trống lại vỗ cánh, bay thẳng lên đầu cô ta!

Gà thực sự có thể bay!!

"A a a a a a a a!"

Dương Vận hét khản cả giọng, ra sức lắc đầu như phát điên để hất con gà xuống.

Trong lúc hoảng loạn, cô ta hoàn toàn quên mất việc giữ hình tượng.

Không cần ai cố ý chụp ảnh, chỉ một khoảnh khắc cũng đủ thành "ảnh dìm".

Cuối cùng, may mà Kỷ Hòa nhanh chóng chạy tới, bắt được con gà.

Nhưng lúc này, tóc tai của Dương Vận đã rối bù, lớp trang điểm cũng lem nhem.

Kỷ Hòa bình tĩnh đưa hai con gà đang bị trói gọn vào tay cô ta, giọng điệu dửng dưng:

"Được rồi, cô đi nấu ăn đi."

Dương Vận trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy căm hận.

Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng giờ này Kỷ Hòa đã bị cô ta đâm cả trăm nhát.

Khi đi đến một góc khuất camera, Dương Vận nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng chất vấn:

"Cô cố ý!"

Nhất định là Kỷ Hòa cố ý đuổi con gà về phía mình, làm cô ta mất mặt!

Kỷ Hòa nghe vậy, nhìn cô ta như đang nhìn một kẻ ngốc:

"Cô nghĩ cô quan trọng lắm à?"

Bỏ công tốn sức tính kế với một người như Dương Vận?

Nực cười!

Nhưng Dương Vận chỉ càng tin rằng cô đang chối:

"Cứ mạnh miệng đi! Không phải vì ghen tị tôi từng yêu Hạ Phong nên mới nhằm vào tôi sao?"

Kỷ Hòa nghe vậy, bỗng nhíu mày.

"Cô nói... 'đã từng'?"

Dương Vận lập tức cứng đờ.

Cô ta biết mình lỡ miệng rồi.

Dương Vận còn đang vắt óc nghĩ cách giải thích thì Kỷ Hòa đã thản nhiên cười, giọng điệu nhàn nhạt:

"Xin lỗi nha, tôi không hề quan tâm quan hệ của cô với Hạ Phong là gì."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.