Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 291: Chương 291




Kỷ Hòa nhướn mày, cũng tò mò nhìn về phía Hạ Phong.

Cô muốn xem thử đứa con nhà giàu ngốc nghếch này rốt cuộc có sáng kiến gì mà dám tự tin như vậy. Chẳng lẽ anh ta đột nhiên thông minh ra rồi?

Quả nhiên, Hạ Phong thật sự có một ý tưởng… thông minh đột xuất.

Anh ta cầm mấy chiếc quạt trên sạp hàng của bác gái Lý lên, nhanh tay cầm bút, xoẹt xoẹt vài nét như rồng bay phượng múa viết tên mình lên đó.

Bác gái Lý vừa thấy đã suýt hét lên: "Ôi chao, cậu đang làm cái gì thế hả? Viết bậy lên quạt như vậy thì ai mà muốn mua nữa?"

Hạ Phong cười tự tin: "Bác gái, bác không hiểu rồi. Chữ ký của tôi theo giá thị trường ít nhất cũng phải một ngàn tệ trở lên đấy! Cây quạt này vốn dĩ không ai mua, nhưng nếu có chữ ký của tôi, vậy thì khác rồi. Nó sẽ trở thành hàng hiếm, người ta sẽ tranh nhau mua ngay!"

Bác gái Lý nghe vậy thì bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm vào đám chữ ký trên quạt.

Bình luận lại nổ tung:

"Ha ha ha, lần hiếm hoi Hạ Phong thông minh! Không ngờ anh ấy lại nghĩ ra cách ký tên lên quạt!"

"Đúng đó! Với lại chữ ký của Hạ Phong rất hiếm, giá trên thị trường không thấp đâu!"

"Lần này đúng là cơ hội hiếm hoi Hạ Phong dẫn cả đội đi lên!"

"Người bên trên ơi, mau bỏ chữ 'hiếm hoi' đi! Nếu để cậu chủ Hạ thấy được, anh ấy sẽ tức đến thở hổn hển mất!"

Hạ Phong vô cùng tự tin, lập tức lớn tiếng rao hàng:

"Đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Cơ hội có một không hai! Quạt có chữ ký của ngôi sao nổi tiếng, chỉ cần bốn mươi tệ là có ngay một cây! Bây giờ mua chính là mua được món hời, sau này bán đi chắc chắn tăng giá trị!"

Giá gốc của cây quạt là hai mươi tệ một cái, bây giờ anh ta rao bán giá gấp đôi—bốn mươi tệ một cái.

Ngay lập tức, rất nhiều người hiếu kỳ vây lại.

"Quạt gì mà bán mắc thế?"

"Có chữ ký của ngôi sao à? Ngôi sao nào thế? Mặc dù tôi không biết là ai, nhưng mà có chữ ký của ngôi sao thì chắc chắn là đồ tốt! Tôi muốn mua!"

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đám đông đã tụ lại quanh sạp hàng.

Hạ Phong đắc ý liếc nhìn Kỷ Hòa, nhướng mày như muốn nói: "Thấy chưa? Tôi cũng có thể dẫn dắt cả đội tới thắng lợi!"

Bình luận cười sặc sụa:

"Nhìn mặt Hạ Phong kìa! Đây chính là bộ dáng đắc ý vì cuối cùng cũng không phải dựa dẫm vào Kỷ Hòa nữa!"

"Ha ha ha! Trông anh ấy chẳng khác nào con cún nhỏ đang tranh công với chủ nhân!"

Ngay lúc này, có người trong đám đông tò mò hỏi: "Là chữ ký của ngôi sao nào thế?"

Hạ Phong hắng giọng, cười tự hào: "Là chữ ký của Hạ Phong tôi đây!"

Hạ Phong hí hửng nghĩ rằng, với danh tiếng của mình, chuyện bán quạt sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng không ngờ, vừa nghe anh ta nói, những người xung quanh lập tức lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú.

"Hạ Phong là ai? Không biết."

"Tưởng ngôi sao lớn nào, hóa ra chỉ là diễn viên nhỏ! Thôi, tản ra đi!"

"Một cây quạt cũ kỹ mà hét giá bốn mươi tệ, lại còn đòi chữ ký của một người chẳng ai biết… Cho không tôi còn chẳng cần!"

Hạ Phong đứng hình: "..."

Lúc này, anh ta mới bừng tỉnh nhận ra, dân thôn ở đây hoàn toàn không quan tâm đến giới giải trí. Những người họ biết đều là những diễn viên gạo cội như Lương Nhất Hủ hay Tào Khiết. Kiểu “người nổi tiếng trên mạng” như anh ta, dù có danh tiếng lớn ở thành phố, nhưng về đến nông thôn thì chẳng ai thèm để ý.

Bị một vố ê chề, Hạ Phong chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào.

Kỷ Hòa đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ bối rối của anh ta, bất giác bật cười.

Cô vốn ít khi cười, nhưng lần này thật sự nhịn không nổi.

Cô đã biết Hạ Phong ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc đến mức này!

Thấy tình hình không ổn, Kỷ Hòa quyết định tự mình tìm cách khác. Cô dạo quanh cửa hàng của bác Lý, ánh mắt lướt qua từng món đồ, cuối cùng dừng lại trước một dãy trang phục cổ trang. Cô chỉ vào chúng, hỏi:

"Bác ơi, mấy bộ này là gì vậy?"

Bác Lý cười khẽ, đáp: "Dạo này thấy giới trẻ thích mặc Hán phục, tôi cũng nhập mấy bộ để cho thuê. Giá gốc một trăm đồng một tiếng, nhưng lạ lắm, chẳng có ai thuê cả. Mấy bộ này cứ treo đây đến mốc meo luôn."

Kỷ Hòa gật gù, ngẫm nghĩ vài giây rồi nói: "Vậy cháu bán cái này đi."

Lập tức, khu bình luận nổ tung.

"Sao chị Kỷ lại chọn thứ này? Khó bán lắm đấy!"

"Đúng đó! Nhìn vải may là biết không xịn rồi. Dân chơi Hán phục xịn xò chắc chắn sẽ chê ngay."

"Nếu thích Hán phục thì tự mang đồ của mình đi chụp, ai lại bỏ tiền thuê đồ may sẵn thế này chứ!"

"Chị ơi đổi món khác đi, cái này khó hơn cả bán quạt nữa!"

Hạ Phong cũng nhíu mày đầy nghi ngờ, nhìn đống đồ mà tỏ vẻ không vừa ý.

"Cái này chắc chắn không bán được đâu. Nhìn chẳng có tí cảm giác thời trang nào, mặc vào thì quê chết mất!"

Anh ta thường xuyên quay phim, tiếp xúc với những bộ trang phục cầu kỳ tinh xảo trên trường quay, nên đương nhiên cảm thấy mấy bộ này quá bình thường, không có sức hút.

Nhưng không ngờ, Kỷ Hòa chỉ khẽ liếc qua anh ta, bình thản nói: "Ít ra còn tốt hơn cây quạt có chữ ký của anh."

Hạ Phong: "..."

Khu bình luận sôi trào:

"Hạ Phong có muốn nghe lại hai chữ ‘cây quạt’ không nhỉ?"

"Trời ạ, chị Kỷ nói mà như không nói, nhưng lại châm chọc chết người!"

"Ai dạy hư chị Kỷ vậy hả? Giờ cũng biết móc mỉa rồi!"

"Nhưng mà công nhận, vẻ mặt ngốc nghếch của Hạ Phong đúng là khiến người ta muốn khịa vài câu!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.