Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 292: Chương 292




Hạ Phong không còn gì để nói, uể oải gục xuống bàn.

Trong khi đó, Kỷ Hòa đã nhanh chóng chọn một bộ đồ rồi đi vào phòng thay đồ.

Gọi là phòng thay đồ, nhưng thực chất chỉ là một góc được ngăn bằng một tấm rèm dài.

Tất cả mọi người đều không đặt kỳ vọng vào sự lựa chọn của cô. Ai cũng nghĩ rằng mấy bộ trang phục này thực sự quá đơn giản, chẳng có gì thu hút, khó mà lôi kéo khách thuê.

Nhưng khi Kỷ Hòa bước ra, tất cả mọi người đều đồng loạt hít một hơi thật sâu.

Cô mặc một bộ đồ đỏ rực, thắt lưng ôm gọn vòng eo, mái tóc dài dày được buộc cao thành một đuôi ngựa, chân đi đôi ủng đen. Cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, hiên ngang.

Không chỉ xinh đẹp, mà còn cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Hạ Phong tròn mắt, dụi dụi liên tục như thể không tin vào mắt mình.

Cái bộ đồ đơn giản, chất vải bình thường khi nãy…

Sao bây giờ nhìn lại giống như trang phục đắt tiền trên phim vậy?!

Khu bình luận lập tức bùng nổ:

"Vãi chưởng! Đẹp trai quá!!! Tôi chịu không nổi, tôi cong rồi! Hoàn toàn bị bẻ cong rồi!"

"Đây không phải vợ tôi! Đây là chồng tôi!"

"Đúng là nhan sắc đỉnh cao! Một bộ đồ bình thường mặc lên người Kỷ Hòa cũng thành Hán phục cao cấp!"

"Bây giờ tôi lại thấy bộ này đẹp ghê á? Cảm giác muốn thuê thử???"

"Tỉnh lại đi! Không phải cô thích bộ đồ, mà là cô thích mặt của Kỷ Hòa đấy!"

Khi thấy Kỷ Hòa bước ra, bác gái Lý có hơi sửng sốt.

Bà mỉm cười, ánh mắt sáng lên: "Cô gái, cô mặc bộ đồ này trông rất xinh đẹp đấy!"

Nói rồi, bà chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ tay một cái: "Tôi nhớ hình như bộ này còn có một cây kiếm đồ chơi đi kèm. Đợi tôi đi lấy cho cô."

Bác gái Lý cúi xuống, lật tìm trong đống đồ lỉnh kỉnh. Một lúc sau, bà thực sự tìm được thanh kiếm và đưa cho Kỷ Hòa.

Mặc dù chỉ là kiếm đồ chơi, nhưng đã lâu rồi Kỷ Hòa không chạm vào thứ này. Cô đón lấy nó, tay vừa nắm chuôi kiếm, một cảm giác quen thuộc lập tức ùa về.

Tay cô hơi siết lại, bản năng nghề nghiệp từ kiếp trước vô thức trỗi dậy.

Cổ tay khẽ lướt, thân kiếm vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong không khí.

"Đẹp lắm!"

Sau lưng cô bỗng vang lên tiếng reo hò.

Không biết từ khi nào, một nhóm người đi đường đã vây quanh, ánh mắt họ lấp lánh tò mò và hứng thú. Ai nấy đều tưởng cô đang biểu diễn, liền nhao nhao hưởng ứng:

"Quá đẹp! Cô đang diễn tiết mục gì đấy?"

"Làm lại lần nữa đi!"

"Đúng rồi! Biểu diễn lại đi!"

Kỷ Hòa chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Cô có thể múa một bài kiếm pháp trừ quỷ đơn giản, chỉ cần bỏ đi những động tác không thích hợp để biểu diễn là được. Hiệu quả chắc cũng không tệ đâu nhỉ?

Cô thử bước lên phía trước, kiếm nhẹ nhàng chuyển động theo. Cứ tưởng sẽ có chút lóng ngóng vì đã lâu không luyện kiếm, nhưng ngay khi thanh kiếm nằm trong tay, từng động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Giây phút ấy, cô như quay lại kiếp trước, trở về những ngày tháng cùng các sư huynh đệ luyện kiếm dưới nắng chiều.

Thân hình cô uyển chuyển mà mạnh mẽ, từng bước chân đặt xuống đều theo quy luật, tựa như đang khiêu vũ.

Dù chỉ là thanh kiếm đồ chơi, nhưng từng đường kiếm của cô vẫn sắc bén và dứt khoát, vừa mềm mại lại vừa bộc lộ khí khái hào hùng.

Trên màn hình livestream, bình luận như bùng nổ:

[Nuôi bé Ly: Mẹ ơi, chị Kỷ đẹp quá!]

[Một cây lạp xưởng nhỏ: Nhìn thân pháp này của chị Kỷ, có khi nào chị ấy từng học qua võ thuật không? Cảm giác như đang xem hiệu ứng hậu kỳ của phim truyền hình vậy!]

[Dụ Ngôn truyền lời: Kiếm pháp này… làm tôi nhớ đến “Một kiếm sương giá mười bốn châu”!]

[Bữa tiệc thị giác thật sự! Mọi người có cảm nhận được không!]

Ngay tại hiện trường, không khí cũng sôi động chẳng kém.

Có đứa bé vỗ tay reo lên: "Mẹ ơi, con vừa thấy nữ hiệp ngoài đời thật!"

Một nhóm người đứng bên cạnh thì thầm với nhau:

"Lúc nãy nhìn bộ đồ này bình thường lắm mà, sao bây giờ lại thấy đẹp thế nhỉ?"

"Chắc là do hiệu ứng khi mặc lên người."

"Vậy có nên thuê một bộ không?"

"Được đó!"

Thế là, sau khi bàn bạc xong, hai người trong nhóm bước tới hỏi Kỷ Hòa:

"Cô gái, bộ cô đang mặc là kiểu gì thế? Chúng tôi cũng muốn thuê một bộ giống vậy!"

Kỷ Hòa chỉ vào mấy bộ có kiểu dáng tương tự: "Là mấy kiểu này."

Một cô gái có vẻ không yên tâm, liên tục nhấn mạnh:

"Chúng tôi muốn bộ giống y hệt bộ cô đang mặc kìa!"

"Tôi thấy mấy bộ này không đẹp bằng, chỉ có bộ trên người cô là đẹp nhất thôi!"

"Đây thật sự là cùng một kiểu sao? Sao tôi cứ cảm thấy nó không đẹp bằng nhỉ?"

Bác gái Lý đứng bên cạnh thấy vậy thì không nhịn được, vội lên tiếng:
"Giống nhau cả, giống nhau y hệt! Không tin mọi người cứ so sánh đi!"

Bình luận trên mạng cũng rộn ràng bàn tán:

"Không nghĩ tới vĩnh hằng: Ha ha ha, đã nói mặt đẹp mới là đáng giá nhất mà!"

"Là bọt: Kỷ Hòa mặc bộ đồ bình thường không có gì đặc biệt mà vẫn toát ra cảm giác như hàng cao cấp. Bảo sao người qua đường không tin là mấy bộ đồ này cùng một kiểu."

"Một cây lạp xưởng nhỏ: Hé hé, với nhan sắc và dáng người của chị Kỷ nhà chúng tôi thì có mặc bao tải cũng đẹp!"

Nhóm cô gái cẩn thận so sánh từng đường kim mũi chỉ, cuối cùng xác nhận đồ trên tay đúng là cùng một kiểu với bộ Kỷ Hòa đang mặc. Sau đó, có người lên tiếng hỏi giá cả.

"Giá thế nào vậy?"

Kỷ Hòa điềm nhiên trả lời: "Hai trăm một giờ."

Thực tế, giá gốc chỉ một trăm tệ, nhưng chương trình có quy định tăng gấp đôi.

Vừa nghe xong, nhóm cô gái đồng loạt nhăn mày, có người than thở:

"Đắt quá."

Số người sẵn sàng chi tiền ngay lập tức giảm đi đáng kể.

Dự đoán này không nằm ngoài suy đoán của cộng đồng mạng:

"Đúng thật là quá mắc!"

"Một trăm tệ một giờ tôi đã thấy chát rồi, huống hồ giờ còn lên hẳn hai trăm…"

"Kỷ Hòa chọn đồ không tốt rồi! Ở khu du lịch mà lại chọn Hán phục, thứ này khó bán lắm…"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.