Giống như chỉ cần có Kỷ Hòa ở đây, thì dù trời có sập cũng không cần lo lắng.
Cô gái lặng im suy nghĩ hồi lâu, rồi cuối cùng gật đầu.
Một phần vì tin tưởng Kỷ Hòa.
Một phần vì… cô ấy thực sự rất muốn hoàn thành động tác này.
Lấy hết dũng khí, cô nàng nhún chân nhảy lên.
Khoảnh khắc lao lên không trung, cô ấy không khỏi run lên một chút.
Bởi vì—
Với tốc độ và độ cao này, nếu thất bại, chắc chắn sẽ ngã rất đau.
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt.
Ngay khi cô ấy sắp rơi xuống—
Một bóng người vụt qua như mũi tên rời cung.
Là Kỷ Hòa!
Cô lao tới, vững vàng đỡ lấy eo cô nàng.
Cả hai nhẹ nhàng tiếp đất, động tác hoàn mỹ kết thúc.
"Cú bế eo của Kỷ Hòa vừa rồi ngầu thật sự! Cảm giác như cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong phim truyền hình vậy!"
"Cúi chào lúc kết thúc cũng quá đẹp! Hai người phối hợp quá ăn ý, không biết còn tưởng họ đang diễn đôi đấy!"
"Quả nhiên, chỉ cần có chị Kỷ thì chuyện gì cũng giải quyết được!"
Không chỉ người xem mà chính cô gái được Kỷ Hòa đỡ dậy cũng ngạc nhiên. Cô nàng đứng lên, hai mắt tròn xoe, ngơ ngác nhìn Kỷ Hòa. Nếu Kỷ Hòa là đàn ông, có khi cô đã phải lòng rồi.
Cô gái hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Chị ơi, em cũng nặng lắm đấy, không ngờ chị bế được em thật."
Kỷ Hòa nghiêng đầu nhìn cô ấy, hỏi lại: "Nặng á?"
"Thật mà." Cô gái bĩu môi: "Bạn trai cũ của em suốt ngày chê em béo, bảo em nặng như heo, bế không nổi."
Kỷ Hòa cười nhạt: "Thế à? Chị lại thấy em chẳng nặng tí nào. Không bế nổi em, chắc do anh ta yếu quá thôi."
Bình luận nổ tung:
"Nghe thấy chưa mấy ông? Một cô gái như Kỷ Hòa còn bế người ta dễ như không, mấy ông không bế nổi bạn gái thì xem lại mình đi!"
"So với Kỷ Hòa, bao nhiêu thanh niên biến thành cá khô hết rồi!"
"Chị Kỷ nói câu này bá đạo quá!"
"Trước kia tôi thích con trai, nhưng từ khi xem livestream của Kỷ Hòa, tôi khỏi luôn rồi, giờ tôi thích chị ấy!"
Ban đầu, nhiều người vẫn còn lưỡng lự không biết có nên thuê Hán phục hay không. Nhưng sau khi xem xong cả quá trình Kỷ Hòa dạy cô gái kia, họ không do dự nữa.
Bộ quần áo thì có là gì chứ!
Quan trọng là được Kỷ Hòa dạy học tận tay!
Hai trăm tệ đổi lấy một buổi học từ Kỷ Hòa, quá hời còn gì!
Thế là người vây quanh khu vực này ngày càng đông.
Người đến thuê Hán phục cũng mỗi lúc một nhiều.
Cuối cùng, mặt tiền cửa hàng của bác gái Lý bị vây kín không còn chỗ trống.
Tổng cộng có năm bộ trang phục cùng kiểu với bộ Kỷ Hòa mặc.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả đã bị thuê sạch.
Cung không đủ cầu.
Nhiều người tiếc nuối:
"Cái gì? Quần áo cùng kiểu hết rồi á?"
"Vậy khi nào mới có người trả đồ lại? Tôi cũng muốn thuê!"
"Không còn bộ nào thật sao? Kiểu dáng đẹp thế này mà chỉ có năm bộ thôi à?"
Bác gái Lý bị hỏi đến mức khổ không nói nổi, đành viết một tấm bảng đặt ngay trước cửa hàng:
"Đồ cùng kiểu với Kỷ Hòa đã hết, xin đừng hỏi!"
Người qua đường thấy vậy liền đổi chiến thuật:
"Hết cùng kiểu thì tìm cùng màu!"
"Cùng màu không cùng kiểu, cùng kiểu không cùng màu là được chứ gì!"
Chỉ trong thời gian ngắn, cả vịnh Phất Hoa tràn ngập những người mặc Hán phục.
Nhìn từ xa, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Những người không biết chuyện hoang mang hỏi:
"Hôm nay có hội nhóm nào tổ chức sự kiện à? Sao ai cũng mặc Hán phục thế này?"
"Hán phục phổ biến đến vậy sao? Đi đâu cũng thấy người mặc?"
Bình luận bật cười:
"Giáo phái Kỷ Hòa! Ai gia nhập giáo phái này đều là tín đồ của chị Kỷ!"
"Có niềm tin vào Kỷ Hòa, chúng ta chính là bạn tốt!"
Hán phục trong tiệm bác gái Lý bị càn quét sạch sẽ.
Nhiều người còn đặt trước, lịch thuê đã kín đến tám giờ tối.
Trong số đó, có người chỉ muốn Kỷ Hòa dạy múa kiếm, cũng có người đơn thuần thích mặc Hán phục vì thấy hiệu ứng đẹp quá.
Bác gái Lý nhìn danh sách đăng ký, vui vẻ không khép miệng nổi. Bà cười tít mắt nhìn Kỷ Hòa:
"Cô bé này giỏi thật! Lượng người thuê hôm nay còn nhiều hơn cả một tháng cộng lại của bác đấy!"
Lúc kiểm kê lại số lượng nhiệm vụ đã hoàn thành, ai nấy đều sững sờ.
Kỷ Hòa vậy mà đã chốt đơn thành công... ba trăm sáu mươi sáu bộ trang phục cho thuê!
Nghiêm Tập suýt nữa thì rớt tròng mắt ra ngoài khi nghe thấy con số này.
“Ba, ba trăm sáu mươi sáu á?!”
Rõ ràng tổ chương trình chỉ quy định mỗi đội có mười bộ đồ cần cho thuê. Bình thường để hoàn thành chỉ tiêu đã đủ khó rồi, thế mà Kỷ Hòa lại hoàn thành gấp ba mươi lần?!
Thế này có phải quá sức tưởng tượng không?
Nghiêm Tập quay sang nhân viên trong đoàn, nghi hoặc hỏi: “Có khi nào nhiệm vụ này của chúng ta đặt ra quá đơn giản rồi không?”
Nhân viên công tác nhìn sang màn hình livestream của những đội khác, rồi lắc đầu: “Không phải đâu...”
Rõ ràng những đội khách mời còn lại vẫn đang loay hoay vật lộn với nhiệm vụ của họ, khổ sở tìm cách hoàn thành. Vậy mà đội của Kỷ Hòa và Hạ Phong thì...
Chẳng những làm xong, mà còn vượt chỉ tiêu gấp ba mươi lần!
Ảo, quá ảo!
Bình luận trên livestream cũng bùng nổ:
“Cười xỉu! Không phải nhiệm vụ đơn giản, mà là Kỷ Hòa quá đỉnh!”
“Trời đất, tận ba trăm sáu mươi sáu bộ! Cô ấy mà làm streamer bán hàng chắc mấy ông bà bán hàng online hiện tại chỉ có nước té xỉu luôn!”
“Mọi người chỉ tập trung vào Kỷ Hòa mà quên mất Hạ Phong rồi kìa! Ai đó mau an ủi anh ấy đi! Giờ chắc Hạ Phong chỉ muốn hỏi một câu: Khi nào mới tới lượt tôi dẫn dắt đội nhà giành chiến thắng đây?”
“Cười ẻ! Tôi cảm giác để Hạ Phong giúp đội thắng một lần chắc cũng khó ngang ngửa chuyện Uông Phong lên hot search vậy á!”
“Thôi được rồi, trend mới đây! Hãy cho Hạ Phong một cơ hội được tỏa sáng nào!”