Chỉ cần chậm trễ một giây, có khi lại mất đi một người xem. Lâm Hiểu Thiên có hiểu chuyện không đây?
Đây là cơ hội duy nhất để cô ta vượt mặt Kỷ Hòa, sao có thể chấp nhận thất bại được!
Lâm Hiểu Thiên trầm ngâm một chút, rồi nói:
"Tôi thấy tiết mục cô chọn có vẻ không ổn..."
Dương Vận cau mày:
"Sao lại không ổn?"
"Nó quá trào lưu, quá thời thượng. Người dân có thể sẽ không cảm nhận được sức hút của kiểu sân khấu này."
Dương Vận hôm nay ăn mặc vô cùng táo bạo.
Cô ta diện một chiếc váy ngắn đến sát đùi, kết hợp cùng vòng đeo chân bằng kim loại lấp lánh. Nếu là trên sân khấu biểu diễn ca hát, kiểu trang phục này chắc chắn sẽ rất hút mắt, trông vô cùng thời thượng.
Nhưng vấn đề là, khán giả ở đây lại là những người dân địa phương.
Gu thẩm mỹ của họ đơn giản, mộc mạc, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận phong cách ăn mặc kiểu này?
Lâm Hiểu Thiên đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi lo lắng.
Nhưng trái ngược với cậu ấy, Dương Vận lại vô cùng tự tin, khẽ hất tóc, kiêu ngạo nói:
"Sao lại không tiếp thu được chứ? Kiểu ăn mặc này của tôi đẹp thế cơ mà!"
Cô ta nhìn quanh đám đông, thấy rất nhiều người tụ tập ở sân khấu của đội mình thì càng thêm đắc ý:
"Anh xem đi, bây giờ đã có rất nhiều người tới xem rồi đấy thôi? Tôi chính là muốn để bọn họ làm quen với phong cách thời thượng này!"
Nếu không như vậy thì sao? Chẳng lẽ bắt cô ta mặc những bộ áo bông sặc sỡ quê mùa lên sân khấu à?
Còn lâu cô ta mới chịu!
Lâm Hiểu Thiên há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cố chấp của Dương Vận, cậu chỉ có thể bất lực mà ngậm miệng lại.
...
Bên phía sân khấu của các đội khác, không khí cũng vô cùng sôi động.
Dù Lương Nhất Hủ và Tào Khiết không giỏi ca hát hay nhảy múa, nhưng danh tiếng của hai người họ vẫn rất lớn.
Chỉ cần vừa xuất hiện trên sân khấu, họ lập tức thu hút một đám đông vây quanh.
Một vài người dân trong thôn nhanh chóng nhận ra Lương Nhất Hủ.
"Ơ, đây chẳng phải cậu diễn trong ‘Cuộc sống tươi đẹp’ sao?"
"Đúng rồi! Tôi từng xem bộ phim đó, sao cậu ấy lại đến thôn của chúng ta nhỉ?"
"Hình như đang quay show thực tế, nghe nói đang thi xem đội nào nhận được nhiều hoa hơn..."
"À, bảo sao ban nãy có người đứng trước cổng phát hoa miễn phí! Thế thì tôi cũng không biết quá nhiều người nổi tiếng đâu, cứ tặng cho cậu ấy vậy!"
Người dân trong thôn suy nghĩ rất đơn giản, họ quen ai thì sẽ ưu tiên tặng hoa cho người đó.
Tào Khiết thì thông minh hơn một chút.
Ngoài lợi dụng độ hot của mình, cô ta còn trực tiếp biểu diễn một vài đoạn kịch ngay tại chỗ.
Những phân cảnh cô chọn đều là các cảnh phim kinh điển, khiến nhiều người xem nhớ lại ký ức cũ.
Không ít bà con trong thôn xúc động, lập tức tiến lên, đặt hoa vào giỏ của cô ấy và Lương Nhất Hủ.
Trên màn hình livestream, có thể thấy các đội còn lại đều đang biểu diễn rất thuận lợi.
Chỉ có sân khấu của đội Kỷ Hòa và Hạ Phong là...
Trống trơn, vắng tanh như chùa bà đanh.
Fan hâm mộ theo dõi mà không khỏi sốt ruột:
"Haizz, vận may của Kỷ Hòa và Hạ Phong tệ thật, lần nào hai người không có sở trường gì cũng bị chia chung một đội."
"Hahaha, đội này thắng bao nhiêu lần rồi, giờ thua một lần cũng bình thường mà."
"Xong rồi, lần này chị Kỷ thua thật rồi!"
"Trời ơi, từ đầu chương trình đến giờ, chưa có nhiệm vụ nào mà chị ấy thất bại hết! Cứ tưởng sẽ giữ vững kỷ lục, ai ngờ lần này bị phá rồi!"
Bình luận liên tục nhảy lên, nhưng nhân vật chính là Kỷ Hòa lại không hề tỏ ra lo lắng.
Thậm chí, cô còn có tâm tình để tám chuyện với Hạ Phong.
"Anh đang làm gì thế?"
Hạ Phong lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, lười biếng trả lời:
"Đang xem bọn họ biểu diễn gì để học tập theo. Hai chúng ta chẳng biết cái gì, không phải chỉ có thể học người khác thôi sao?"
Fan hâm mộ cười ầm lên:
"Hahahaha, Hạ Phong tự biết thân biết phận ghê!"
"Thay vì để người khác chê bai, tốt nhất là tự dìm mình trước!"
Hạ Phong xem livestream của các đội một lúc lâu, thấy giỏ hoa của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên dần dần đầy lên, anh ta thở dài:
"Haizz, bên họ náo nhiệt thật đấy, xem ra chúng ta thua rồi."
Nhưng Kỷ Hòa lại khẽ cười, giọng điệu chắc chắn:
"Không thua đâu."
"Tiết mục của Dương Vận rất xuất sắc, nhưng người trong thôn không hiểu, cũng không có khả năng thưởng thức nó."
"Cho dù bây giờ có thể được hoan nghênh, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài lâu."
Lý do rất đơn giản.
Giống như bạn dành hàng giờ để trang điểm thật cầu kỳ, sáng tạo, nhưng lại đánh lớp phấn quá đậm.
Người trẻ tuổi có thể nhìn ra sự phá cách và vẻ đẹp trong đó, nhưng với các bậc phụ huynh thì sao?
Họ có thể sẽ nhíu mày mà phán một câu: "Nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ, trông như ma vậy!"
Kỷ Hòa khoanh tay, bình thản nói: "Không sao đâu, đợi lát nữa là ít người ngay thôi."
Hạ Phong bĩu môi: "Nhưng ít nhất thì bọn họ còn có lúc đông người..."
Chứ đâu giống hai người bọn họ, từ đầu tới cuối sân khấu vẫn vắng tanh như chùa Bà Đanh!
Anh ta đang định than vãn thêm vài câu thì Kỷ Hòa bỗng liếc anh một cái sắc bén:
"Đó là anh thôi, chứ không phải tôi."
Hạ Phong: "???"
Câu này thì anh không phục!
Anh quá hiểu Kỷ Hòa rồi—cô ấy bước vào giới giải trí chẳng qua chỉ để chơi cho vui, mấy thứ cần tinh thông thì chẳng tinh thông cái nào.
Nếu so với người nghiệp dư như anh thì cũng chỉ tám lạng nửa cân thôi.
Thế mà cô ấy còn dám bảo "không phải tôi"?
Cô có thể biểu diễn cái quái gì chứ?!
Như đọc được suy nghĩ của anh, Kỷ Hòa chớp mắt đầy thần bí rồi chậm rãi móc ra một vật từ trong túi áo.
Một cái... kèn xô-na.
Hạ Phong: "..."