Chính tay anh ta đã dùng bình hoa đập vỡ đầu cô ta. Rồi sau đó, chính tay anh ta cũng đã đem thi thể cô ta chôn dưới lòng đất…
"Em quay lại để báo thù sao?"
Giọng Phàn Đồng Quang run rẩy, ánh mắt đầy hoảng loạn.
"Cát Tô, anh yêu em… Anh không muốn giết em, nhưng tại sao em cứ phải phá hoại chuyện tốt của anh chứ?"
"Nếu hôm đó em giả vờ như không biết gì, thì bây giờ chúng ta vẫn còn bên nhau."
Trong mắt anh ta thoáng qua một tia mê mang, tựa như đang chìm vào một giấc mộng đẹp.
"Sính lễ ở thành phố M quá đắt đỏ, giá nhà, giá xe đều cao ngất ngưởng. Nếu chỉ dựa vào việc đi làm quèn, anh không biết bao giờ mới có thể cho em một tương lai tốt đẹp. Cát Tô, anh thật sự muốn cưới em."
"Nếu em không phát hiện ra bí mật đó, chỉ cần mấy năm nữa thôi, anh sẽ có đủ tiền. Chúng ta có thể sống chung một căn nhà, có một đứa con gái đáng yêu…"
Cát Tô cười nhạt, ánh mắt đầy giễu cợt.
"Thôi đi. Đó là lòng tham của cậu, đừng lôi tôi ra làm cái cớ."
Cô ta nhìn xuống người đàn ông đang quỳ rạp trước mặt mình, trầm mặc một lát rồi khẽ nói:
"Nếu như thời gian có thể quay trở lại… ngày hôm đó, tôi sẽ không đưa tấm danh thiếp kia cho cậu."
…
Ngày hôm sau.
Kỷ Hòa rời khỏi thành phố W, quay về thành phố S để tiếp tục tham gia chương trình thực tế "Rung Động Tuyệt Đối".
Khi về đến nơi đã là chiều muộn. Ngồi trên xe, cô mở điện thoại, nhắn vào nhóm chat chung:
"Hôm nay mọi người quay xong chưa?"
Người đầu tiên trả lời là Ảnh đế Lương Nhất Hủ. Anh ta chỉ đáp lại một chữ ngắn gọn:
"Ừ."
Với một người bình thường chưa từng chủ động nhắn tin trong nhóm như Lương Nhất Hủ, thì một chữ "Ừ" này cũng đã là một kỳ tích.
Tiếp theo là Lương Điềm Điềm – cô nàng tràn đầy sức sống.
Cô ấy lập tức gửi một loạt emoji đáng yêu, màn hình tràn ngập những hình ảnh lấp lánh.
"Xong rồi xong rồi! Vì hôm nay chị Kỷ Hòa không có ở đây, nên bọn em đều phải làm nhiệm vụ một mình!"
"Chị đoán xem em được hạng mấy nào?"
"Em đứng nhất đó! Chị mau khen em đi!"
Kỷ Hòa mỉm cười, nhắn lại:
"Em giỏi lắm."
Sau đó, cô nhớ đến người đồng đội ngốc nghếch kiêm cậu chủ nhà giàu trong nhóm – Hạ Phong.
Cô tag thẳng tên anh ta: "@Hạ Phong, còn anh thì sao? Hôm nay biểu hiện có tốt không?"
Nhưng đợi mãi không thấy phản hồi.
Dựa vào tần suất Hạ Phong lướt điện thoại, Kỷ Hòa không tin là anh ta không thấy tin nhắn.
Rõ ràng là đã đọc nhưng không thèm trả lời.
Lương Điềm Điềm lập tức tố cáo:
"Anh ta đứng hạng bảy! Không có chị ở đây, làm sao mà lấy được hạng nhất, ha ha ha!"
Kỷ Hòa: "..."
Có cần vạch trần nhanh như vậy không?
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Hạ Phong nhảy ra phản ứng dữ dội:
"Lương Điềm Điềm!"
"Đạo diễn Nghiêm, tại sao không giao quyền quản lý nhóm cho tôi chứ?! Tôi muốn cấm nói cô ấy ngay lập tức!"
Sau đó, anh ta nhanh chóng nhắn riêng cho Kỷ Hòa:
"Cuối cùng cô cũng về rồi! Tôi thật sự không chịu nổi nữa!"
Kỷ Hòa nhướn mày:
"Sao thế?"
Hạ Phong than thở:
"Dù sao cô cứ về nhanh đi, rồi tự mình chứng kiến sẽ rõ…"
Lúc Kỷ Hòa trở về biệt thự thì trời đã tối hẳn.
Các khách mời ăn xong bữa tối, ai nấy đều tự do hoạt động. Hôm nay không có nhiệm vụ gì đặc biệt, chỉ cần đến tám giờ là họ sẽ lên livestream giao lưu với khán giả như thường lệ.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kỷ Hòa định cất hành lý vào phòng.
Đi ngang qua vườn hoa, cô chợt nghe thấy tiếng người trò chuyện.
Tiếng khóc nghẹn ngào của Dương Vận vang lên trước tiên:
“Anh Phong, dạo này anh càng lúc càng lạnh nhạt với em… Rốt cuộc là tại sao? Em làm gì sai à?”
Hóa ra là cặp đôi nào đó đang cãi nhau.
Kỷ Hòa cũng chẳng có sở thích nghe lén chuyện riêng tư của người khác, định rời đi thì giọng nói đầy mất kiên nhẫn của Hạ Phong truyền đến:
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Giữa tôi và cô không còn quan hệ gì nữa.”
Dương Vận vẫn không chịu buông tay:
“Anh Phong, anh nói cho em biết đi, em đã làm sai chuyện gì? Đừng chia tay được không?”
“Dương Vận, đủ rồi.”
Hạ Phong cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn.
“Từ ngày đầu tiên quay hình, cô đã tìm đủ mọi cách lôi kéo tôi trước ống kính. Tôi không nói toạc ra thì thôi, chứ đừng nghĩ tôi ngu.”
“Kỷ Hòa chỉ vắng mặt có một ngày mà cô đã không chịu nổi, ba lần bảy lượt lượn lờ quanh tôi, muốn mượn dư luận ép buộc tôi à?”
“Kết thúc ở đây thôi. Cô cũng biết rõ mà, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, đừng làm chuyện khó coi như vậy.”
Dứt lời, Hạ Phong không buồn nán lại thêm một giây nào nữa, quay người rời đi.
Anh ta đi thẳng về phía trước, mà đúng hướng ấy lại là nơi Kỷ Hòa đang đứng.
Bây giờ, dù muốn tránh cũng chẳng kịp nữa.
Nhưng cô cũng chẳng có ý định trốn tránh, cứ đứng đó nhìn Hạ Phong tiến lại gần.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Hạ Phong nhìn thấy cô, lập tức lộ ra vẻ như vừa tìm được cứu tinh:
“Kỷ Hòa! Cuối cùng cô cũng về rồi! Tôi sắp bị Dương Vận làm phiền đến chết mất!”
Kỷ Hòa khoanh tay trước ngực, nhướng mày:
“Hai người không phải người yêu à?”
Cô không rõ tình hình thật sự giữa họ, nhưng trên mạng ai cũng nói vậy.
Thậm chí, báo chí còn chụp được không ít ảnh Hạ Phong và Dương Vận mặc đồ đôi, hoặc xuất hiện cùng một địa điểm.
Chuyện này gần như đã trở thành điều mặc định trong mắt công chúng. Hạ Phong cũng chưa từng lên tiếng phủ nhận.
Chẳng lẽ đằng sau còn có ẩn tình gì?
Hạ Phong khẽ nhíu mày, bật cười khinh thường:
“Cô nghĩ tôi để ý cô ta à? Cô ta còn chẳng đẹp bằng cô nữa là.”
Kỷ Hòa cười nhạt.
Đương nhiên là không đẹp bằng cô rồi.
Mà nói thẳng ra, so với nguyên chủ thì còn chẳng đáng để so sánh.
Nguyên chủ tuy có rất nhiều anti-fan trong giới giải trí, nhưng dù bị mắng thế nào, chưa từng có ai chê bai nhan sắc của cô ấy.
Vẻ ngoài của nguyên chủ vừa thanh thuần vừa mang nét lạnh lùng cao quý, không cần cố lấy lòng ai cũng đủ thu hút ánh nhìn.
Nhất là khi cô ấy không cười, sự xa cách ấy khiến người khác chỉ dám đứng từ xa, chẳng ai dám tùy tiện tiếp cận.