Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 314: Chương 314




Như để chứng minh lời đó, trong lúc hỗn loạn, một cú đá nặng nề đập thẳng vào bụng Uông Mộng Hàm.

Cô ấy khựng lại, sắc mặt tái nhợt, hai tay vô thức ôm bụng.

Chung Thịnh sững sờ.

Đây là... con của hắn!

Hắn hoảng hốt lao đến, giọng nói lộ rõ sự bối rối.

"Vợ! Em có sao không?!"

Nhưng khi nhìn xuống, hắn lập tức tái mét mặt mày.

Dưới váy Uông Mộng Hàm, một vệt máu đỏ thẫm chảy xuống.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô ấy, nhưng cô ấy vẫn cố gượng, mỉm cười chua xót.

"Anh nhìn đi... Đây chính là quả báo."

Thứ mà Chung Thịnh khao khát nhất, chính là một đứa con.

Vậy mà giờ đây, khó khăn lắm mới có được, lại bị chính tay hắn phá hủy.

"Loại người như anh..."

Giọng Uông Mộng Hàm yếu dần, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao.

"Mãi mãi không xứng đáng làm cha."

Lời nói như một nhát dao sắc bén cắm thẳng vào tim Chung Thịnh.

Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt ra được lời nào.

Và đúng lúc này, cửa phòng bật mở.

Một nhóm cảnh sát xông vào.

"Chúng tôi nhận được tin báo có người lạ đột nhập vào phòng số 503, tòa 8 khu Tụ Tuyền."

Nhìn thấy cảnh sát, sắc mặt Chung Thịnh lập tức thay đổi.

Vừa rồi còn hung hăng như ác quỷ, bây giờ hắn lại tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

"Không phải người lạ! Tôi là chồng cô ấy! Chúng tôi chỉ có chút hiểu lầm thôi!"

Nhưng chẳng ai thèm nghe lời ngụy biện của hắn nữa.

"Không phải hiểu lầm!" Uông Mộng Hàm lập tức phản bác, giọng điệu sắc bén như lưỡi dao cắt thẳng vào bầu không khí căng thẳng. "Anh ta có hành vi bạo lực gia đình với cả tôi và chị ấy!"

"Nói giỡn gì vậy! Làm gì có chuyện bạo lực gia đình! Vợ tôi chỉ đang đùa giỡn thôi!" Chung Thịnh mồ hôi vã như tắm, liều mạng biện minh.

Nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng Cung Lâm cũng cất lời.

"Đùa giỡn?"

Cô từ tốn vén ống tay áo.

Những vết sẹo chằng chịt hiện ra dưới ánh đèn.

Những dấu tích cô từng liều mạng che giấu, không muốn bất kỳ ai nhìn thấy.

Nhưng ngay lúc này đây, cô không còn trốn tránh nữa.

"Cả những vết thương này cũng là 'đùa giỡn' sao?" Giọng cô nhẹ bẫng nhưng lại vang lên đầy sức nặng.

"Suốt hai năm qua, tôi đã chịu bao nhiêu trận đòn từ anh. Chung Thịnh, anh thật sự là kẻ bạo hành."

Nhìn những dấu vết trên tay cô, sắc mặt nhóm cảnh sát lập tức thay đổi.

"Anh này, mời anh đi theo chúng tôi."

"Không, không! Tôi không có! Tôi chỉ uống hơi nhiều thôi, tôi không cố ý…"

Chung Thịnh vùng vẫy, nhưng cảnh sát đã nhanh chóng khống chế, cưỡng chế áp giải hắn rời khỏi hiện trường.

Livestream đột ngột ngắt kết nối.

Người xem tức tối vì không được chứng kiến đoạn kết.

[Bình luận:

'Chủ kênh, kể tiếp đi! Chuyện sau đó thế nào?'

'Đúng đó! Nếu thằng khốn này không bị trừng phạt, tôi chắc mất ngủ cả tháng mất!'

Kỷ Hòa tính toán một hồi, sau đó mới lên tiếng:

"Con của Uông Mộng Hàm… không giữ lại được. Nhưng cô ấy và Chung Thịnh sẽ ly hôn, sau này còn trở thành bạn thân của Cung Lâm."

"Cung Lâm đã đứng ra tố cáo hành vi bạo lực gia đình, nhờ vậy mà cuối cùng, Chung Thịnh bị kết án và mất chức."

[Bình luận:

'Trời ơi, tốt quá! Khoảnh khắc Uông Mộng Hàm đứng ra bảo vệ Cung Lâm làm tôi cảm động phát khóc!'

'Đúng vậy! Ai nói vợ trước và vợ sau nhất định phải đấu đá nhau? Đây là phụ nữ giúp đỡ lẫn nhau!'

'Tôi có một chị hàng xóm, chồng suốt ngày say xỉn về nhà đánh đập chị ấy. Nhưng chị ấy không dám ly hôn vì còn con nhỏ. Tôi nhất định phải kể câu chuyện này cho chị ấy nghe! Phụ nữ không nên hy sinh hạnh phúc của mình vì bất kỳ ai!'

'Ly hôn thì đã sao? Phụ nữ vẫn có thể sống cuộc đời tốt đẹp hơn! Sao cứ phải bám víu vào đàn ông mới được?'

'Các chị em, đứng lên nào!']

Sau đó, người thứ hai tham gia kết nối livestream.

Đó là một người đàn ông trung niên, diện bộ vest chỉn chu, đôi giày da dưới chân sáng bóng đến mức có thể soi gương.

"Chủ kênh, giúp tôi tìm một món đồ."

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi: "Là thứ gì?"

"Một sợi dây chuyền."

Người đàn ông chỉnh lại cổ tay áo, giọng nói mang theo chút trầm tư.

"Sợi dây chuyền này là tín vật đính ước tôi đã tặng vợ hai mươi năm trước. Ngày mai là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi muốn bà ấy đeo nó để tôi ngắm lại… nhưng bà ấy bảo đã làm mất rồi."

Ông ta khẽ thở dài, đôi mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

"Khi tôi mua nó, giá đã rất đắt, phải đến năm, sáu mươi ngàn. Còn bây giờ, giá trị của nó đã không thể đong đếm được nữa."

"Nhưng… điều tôi quan tâm không phải là giá trị vật chất."

"Đó là sợi dây chuyền đã mang theo bao kỷ niệm đẹp giữa chúng tôi. Tôi không hiểu, vì sao bà ấy lại không nói với tôi sớm hơn? Vì sao bà ấy chẳng hề để tâm?"

Ông ta siết chặt nắm tay, giọng điệu có chút giận dỗi.

"Bà ấy không quan tâm, nhưng tôi thì có. Tôi nhất định phải tìm lại sợi dây chuyền đó!"

Nhìn người đàn ông trung niên đứng trước mặt mình, nghiêm túc đến mức trẻ con, Kỷ Hòa bỗng cảm thấy có chút buồn cười."

Trực giác mách bảo Kỷ Hòa rằng, tình cảm giữa đôi vợ chồng này vốn rất tốt.

Nếu không, họ đã chẳng đến độ tuổi này mà vẫn còn cãi nhau giận dỗi như mấy cặp tình nhân trẻ.

Dưới livestream, dân mạng cũng có chung suy nghĩ:

"Cười xỉu! Sao tôi thấy chú này giống hệt mấy anh chàng bị người yêu giận dỗi vậy trời?"

"Ước gì sau này khi tôi và bạn trai già đi cũng vẫn ngọt ngào như thế!"

"Chú: Giận thì giận nhưng vẫn phải tìm dây chuyền cho vợ."

"Tình cảm bọn họ tốt thật! Nhiều cặp vợ chồng lớn tuổi rồi còn chẳng buồn tổ chức kỷ niệm ngày cưới đâu."

Tìm một sợi dây chuyền cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Nhưng khi bấm đốt ngón tay tính toán, Kỷ Hòa bất chợt ngẩn người.

Cô nói:

"Sợi dây chuyền đó không phải bị mất… mà là bị bán đi rồi."

Bình luận lập tức nổ tung.

"Hả??? Chưa gì đã bị vả mặt rồi? Nãy còn nói hai người họ tình cảm tốt lắm, ai ngờ mới chớp mắt, vợ đã bán luôn tín vật đính ước?"

"Quào, chỉ có tôi tò mò sợi dây chuyền đó bán được bao nhiêu tiền thôi hả? Hai mươi năm trước nó đã có giá năm, sáu chục ngàn rồi, bây giờ chắc đắt lắm nhỉ?"

Người đàn ông trung niên thoáng khựng lại.

Ban đầu ông chỉ giận dỗi cho vui, nhưng giờ đây, cảm giác phẫn nộ dần dâng lên trong lòng.

"Bán thật sao?!"

Tại sao chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.