Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 316: Chương 316




Ngay lúc này, một bình luận khiến cả kênh bùng nổ:

'May mà tôi không độc thân! Tôi và vợ tôi - Kỷ Hòa - chúc mọi người sớm thoát ế!'

'??? Ông kia, tính cướp vợ tôi đúng không?'

'Khoan, mấy người xem Kỷ Hòa là vợ, chỉ có mình tôi xem cô ấy là chồng à? Chẳng lẽ chưa ai xem “Rung Động Tuyệt Đối” sao? Mạnh mẽ, quyết đoán, đây chính là chồng của tôi!'

'Chưa xem bao giờ… nhưng tự nhiên muốn coi thử…']

Kỷ Hòa bật cười, cắt ngang dòng bình luận đang rôm rả:

"Còn một lượt kết nối cuối cùng."

Ngay lập tức, hàng loạt người lao vào tranh quyền kết nối. Sau một hồi giành giật, cuối cùng, một cô gái trẻ đã giành được suất cuối cùng.

Cô ấy có khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt.

Khi xuất hiện trên màn hình, cô ấy mím môi, giọng có chút ngập ngừng:

"Chủ kênh… tôi muốn hỏi cô một chuyện."

Kỷ Hòa nhấp một ngụm trà:

"Cô hỏi đi."

Cô gái im lặng vài giây, rồi chậm rãi nói:

"Có chuyện… một người đã chết, nhưng bản thân người đó lại không biết mình đã chết… có thể xảy ra không?"

[Bình luận:

'Gì cơ? Này là cái gì đây?!'

'Nói rõ hơn đi, tôi CPU cháy khét luôn rồi!'

'Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?']

Thấy bình luận bùng nổ nghi vấn, cô gái hít sâu một hơi, cuối cùng cũng quyết định nói thẳng:

"Vậy… để tôi kể."

Cô cắn môi, giọng nói khẽ run rẩy.

"Bạn trai tôi… đã chết."

"Nhưng hình như… anh ấy không biết điều đó."

"Anh ấy vẫn nghĩ mình là một người bình thường. Mỗi ngày vẫn đi làm… sau đó trở về bên cạnh tôi."

[Bình luận: Ngày Đông] "Má ơi? Ghê quá vậy?"

[Bình luận: Bạch Tuộc Kèm Gừng Già] "Vậy chẳng phải em gái này đang sống chung với một con ma à...?"

[Bình luận: Tĩnh An Vương Thích Ăn Injera] "Trời ơi, đáng sợ quá! Tôi cũng sắp nghi ngờ không biết những người xung quanh mình có còn sống không đây!"

Cô gái nhìn thấy mấy bình luận ấy thì lắc đầu.

"Nói không sợ thì là giả, nhưng tôi cũng không đến mức hoảng loạn… Vì tôi biết anh ấy sẽ không làm hại tôi."

"Nhưng nếu anh ấy thực sự đã chết, tôi vẫn hy vọng anh ấy có thể đầu thai. Mọi người đều nói, sau khi chết, ai cũng phải đến địa phủ để chuyển thế đúng không?"

"Nếu đã chết rồi thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Tôi mong anh ấy có thể buông bỏ tất cả, đầu thai và có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn."

Kỷ Hòa yên lặng quan sát cô gái, chậm rãi hỏi:

"Làm sao cô biết anh ấy đã chết?"

Cô gái siết chặt ngón tay, giọng trầm xuống:

"Bởi vì tôi đã dự đám tang của anh ấy."

Hình ảnh ngày hôm đó vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô. Những người mặc đồ đen, vẻ mặt trang nghiêm, bông hoa trắng cài trên ngực áo.

Cô và bạn trai từng bàn đến chuyện kết hôn, bố mẹ hai bên cũng đã gặp mặt. Hôm ấy, bố mẹ cô cũng đến dự tang lễ, lặng lẽ đứng một bên nhìn gia đình anh ấy rơi nước mắt.

Cô còn nhớ rõ giọng nói tiếc nuối của mẹ mình:

"Cậu ấy còn trẻ như vậy, sao lại chết chứ?"

Đúng vậy.

Anh ấy còn trẻ như vậy, tại sao lại chết?

Chấp nhận sự ra đi của một người thân yêu chưa bao giờ là điều dễ dàng.

Sau tang lễ, cô quyết định đi du lịch nước ngoài một thời gian để nguôi ngoai nỗi buồn. Đến khi tâm trạng ổn định hơn, cô mới trở về căn nhà mà cả hai từng sống chung.

Dù sao cũng phải tiếp tục cuộc sống một mình.

Nhưng cô không ngờ rằng, khi vừa mở cửa ra—

Người bạn trai đã chết của cô đang ngồi trên sofa.

Ánh mặt trời len qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt anh. Đôi mắt anh nhìn cô, trong veo mà dịu dàng.

Cô gái cúi đầu, giọng nói thoáng chút run rẩy:

"Rõ ràng anh ấy đã chết… Tôi không biết vì sao anh ấy vẫn còn ở đây. Anh ấy có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"

Cô biết anh đã chết.

Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt anh, cô lại không nỡ mở miệng.

Vậy nên cô giả vờ như không hay biết, tiếp tục sống cùng anh, như khi anh còn sống.

Ban ngày, cả hai thức dậy trên cùng một chiếc giường, đứng cạnh nhau đánh răng trước gương.

Buổi tối, họ ngồi trên sofa xem phim, thỉnh thoảng uống chút rượu vang.

Cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau vào bếp nấu ăn.

Cùng nhau dạo phố, thử quần áo, chọn đồ cho nhau.

Nhưng dù có giả vờ thế nào, cô vẫn cảm nhận được sự khác biệt.

Những điều nhỏ nhặt đó, rõ ràng đang nhắc nhở cô rằng:

Bạn trai cô đã chết.

Họ thuộc về hai thế giới khác nhau.

Có lần, cô hăng hái chỉ vào một chiếc áo trong trung tâm thương mại, muốn anh thử xem có hợp không.

Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhưng bất lực.

Dường như anh muốn nói điều gì đó, nhưng đúng lúc đó, một đứa trẻ đi ngang qua, nắm tay mẹ mình, tò mò nhìn về phía cô.

Rồi nó chớp mắt, ngây thơ hỏi:

"Mẹ ơi, sao chị kia lại nói chuyện với không khí vậy?"

Hay như, trong nhà luôn có một góc bàn được phủ tấm vải đỏ.

Cô không biết dưới lớp vải ấy che giấu thứ gì.

Nhưng có một đêm, khi cô tỉnh dậy uống nước, cô bắt gặp anh ngồi trơ trọi trong phòng khách, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tấm vải ấy.

Bóng lưng anh mờ nhạt dưới ánh đèn vàng vọt, tựa như một hồn ma lạc lõng giữa thế gian.

Cô thì thào:

"Có lẽ anh ấy cũng nhận ra mình đã chết… nhưng lại không muốn tin."

"Nhưng tôi vẫn mong anh ấy có thể chấp nhận sự thật."

"Tôi mong anh ấy có thể rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới."

Cô gái ngẩng đầu, đôi mắt đã hoe đỏ.

"Chị Kỷ Hòa, tôi đã theo dõi các buổi phát sóng trực tiếp của chị từ rất lâu rồi. Tôi biết chị rất giỏi. Tôi hy vọng chị có thể giúp bạn trai tôi hiểu rằng… anh ấy đã chết. Để anh ấy có thể an tâm rời đi."

Nói đến đây, cô bưng mặt, nước mắt trượt dài qua kẽ tay, lặng lẽ rơi xuống.

Cô gái hít một hơi sâu, giọng nói khẽ run rẩy.

"Tôi cũng rất đau lòng khi đưa ra quyết định này… Thật ra, tôi đã từng ích kỷ nghĩ rằng… anh ấy đã chết thì sao chứ? Chỉ cần không ai vạch trần, anh ấy vẫn có thể mãi mãi ở bên tôi…"

Cô ấy cười khổ, ánh mắt tràn ngập đau thương.

"Nhưng người và ma vốn khác biệt, dù tôi có cố chấp đến đâu… chúng tôi cũng không thể có kết cục tốt đẹp. Hơn nữa… tôi cũng không muốn anh ấy vì tôi mà từ bỏ cơ hội có một cuộc sống mới. Chỉ cần anh ấy chịu đi đầu thai chuyển thế, tôi tin rằng kiếp sau anh ấy sẽ có một cuộc sống tốt hơn."

Cô ấy dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi:

"Chị ơi, chị có biết bạn trai tôi chết như thế nào không?"

Không đợi Kỷ Hòa trả lời, cô ấy đã tự kể:

"Hôm đó… là một ngày cuối tuần bình thường. Chúng tôi đi chơi cùng nhau, mọi thứ đều rất vui vẻ. Nhưng rồi… có một đứa trẻ bất ngờ chạy băng qua đường. Bạn trai tôi không nghĩ ngợi gì, lao ra cứu đứa nhỏ ấy… và rồi anh ấy bị cuốn vào dòng xe cộ…"

Cô ấy cắn môi, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng nói tiếp:

"Tôi tin vào nhân quả… Người tốt như anh ấy, khi đến địa phủ, nhất định sẽ được Diêm Vương cảm thông và ban cho một kiếp sau tốt đẹp hơn."

[Bình luận:

'Ôi trời ơi… Một câu chuyện quá buồn. Chàng trai ấy thực sự là một người tốt bụng.'

'Đúng vậy… Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ mong người mình yêu được quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.'

'Thà rằng anh sống tốt, còn hơn là mãi mãi quanh quẩn bên tôi…']

Kỷ Hòa im lặng rất lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mãi sau, cô mới cất giọng chậm rãi:

"Không phải cô từng thắc mắc… mỗi tối bạn trai cô ngồi một mình trong phòng khách, rốt cuộc là đang xem cái gì sao?"

Cô gái sững lại, lặng lẽ gật đầu.

Kỷ Hòa nhìn cô, giọng nói như mang theo một chút thương xót:

"Tôi nói cho cô biết nhé… Thứ anh ấy nhìn mỗi đêm… chính là di ảnh."

Cô gái đột ngột cứng đờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.