Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 317: Chương 317




Hình ảnh cái bàn trong phòng khách, cùng tấm vải đỏ phủ lên một khung ảnh… thoáng chốc hiện lên trong đầu cô.

Thật ra, cô đã từng mơ hồ đoán được… thứ bị che phủ dưới lớp vải ấy là gì.

Nhưng… cô chưa bao giờ dám nhấc nó lên để xác nhận.

Bởi vì nếu nhìn thấy di ảnh của bạn trai, nghĩa là cô phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn—rằng anh ấy đã chết.

Cô không muốn thừa nhận, không dám đối diện.

Nhưng giờ đây, lời nói của Kỷ Hòa như một nhát dao sắc bén… đâm thẳng vào lý trí của cô.

"Ý chị là… thật ra bạn trai tôi cũng biết anh ấy đã chết, đúng không?" Giọng cô run run. "Anh ấy vẫn ở lại… chỉ vì tôi… thậm chí còn tự thôi miên bản thân để quên đi tất cả…?"

Kỷ Hòa khẽ lắc đầu:

"Cô đi nhấc mảnh vải đó lên xem đi."

Cô gái vô thức lùi lại một bước.

Cô không biết vì sao Kỷ Hòa lại khăng khăng như vậy, nhưng… cô có một cảm giác rất bất an.

Tuy vậy, cuối cùng, cô vẫn cầm điện thoại, chậm rãi đi vào phòng khách.

Tấm vải đỏ kia… vẫn yên lặng nằm trên chiếc bàn gỗ.

Cô nhìn nó chằm chằm, cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp vỡ tung.

Một lần nữa… cô phải đối diện với sự thật rằng… bạn trai đã không còn nữa.

Cô đã từng đi du lịch suốt một tháng, đã từng cố gắng điều chỉnh tâm lý, đã từng nghĩ rằng… những vết sẹo trong tim mình đã lành lại.

Nhưng không…

Đến khi thật sự đối mặt, cô mới nhận ra—nỗi đau ấy vẫn nguyên vẹn như ngày đầu.

Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi đưa tay xốc tấm vải lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, cả livestream như chết lặng.

[Bình luận:

'????'

'CÁI GÌ?!!'

'Không thể nào… Không thể nào…'

'Chuyện gì đây???']

Dưới lớp vải đỏ, quả nhiên là một di ảnh.

Nhưng… khuôn mặt trong bức ảnh đó…

Không phải một chàng trai.

Mà là… chính cô gái ấy.

Cô gái nhìn gương mặt của chính mình trên di ảnh, toàn thân như rơi vào hố băng.

"Không… Không thể nào… Điều này… không thể nào…"

Cô lảo đảo lùi về sau, vô thức vung tay khiến chiếc ghế phía sau ngã xuống đất.

Giọng cô run rẩy, gần như nói không thành câu:

"Tôi… Đây rốt cuộc là chuyện gì…?"

Kỷ Hòa khẽ thở dài, ánh mắt mang theo một tia thương hại.

"Em gái… Người đã chết mà không biết mình đã chết… thật ra chính là cô."
 

Giọng cô gái run rẩy, hoảng loạn:

"... Tôi?"

Kỷ Hòa khẽ gật đầu:

"Ừm."

Cô gái ngơ ngác nhìn đối phương, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Kỷ Hòa chậm rãi nói:

"Thật ra… người đã chết khi cố cứu đứa trẻ băng qua đường… là cô."

Cô gái sững sờ.

"Đám tang mà cô nói… không phải của bạn trai cô."

"Đó là đám tang của chính cô."

"Người đứng lặng giữa không trung, trông thấy bố mẹ mình đau đớn khóc thương, thực chất chính là cô."

Từng lời rành mạch của Kỷ Hòa như một nhát dao bén ngọt cắt vào tâm trí cô gái.

Hình ảnh hôm đó chợt hiện lên—

Mẹ cô run rẩy nói: "Cậu ấy còn trẻ như vậy, tại sao lại chết?"

Thật ra, không phải là "cậu ấy"… mà là "cô ấy".

Đứa trẻ nắm tay mẹ đi ngang qua trung tâm thương mại, ngơ ngác hỏi: "Mẹ ơi, sao chị ấy lại nói chuyện với không khí thế?"

Không phải "chị ấy". Mà là "anh ấy".

Cô gái đứng đờ đẫn tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

"Tôi... tôi mới là người đã chết ư?"

Một ký ức xa lạ bỗng ùa về—

Cô lao ra giữa đường, đẩy đứa trẻ ra khỏi làn xe đang lao tới. Một tiếng động mạnh vang lên. Cơ thể cô bị bánh xe cuốn vào. Máu lan ra trên mặt đường nhựa.

Nhưng tại sao?

Tại sao cô lại quên mất chuyện này?

Cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, liền lao tới bật công tắc trên tường.

Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi chân cô vẫn vững vàng trên sàn nhà… nhưng phía dưới lại trống rỗng.

Không hề có bóng.

Một cơn lạnh lẽo xuyên thẳng qua tim cô.

Đúng lúc đó, tiếng khóa cửa vang lên.

Cô cứng người, đôi mắt mở to nhìn cánh cửa từ từ được đẩy ra.

Người thanh niên bước vào, trên tay cầm một bó hoa tươi.

"Em yêu, nhìn anh mang về cho em thứ gì này—"

Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt anh dừng lại.

Di ảnh đặt trên bàn.

Hoa trong tay anh rơi xuống đất, cánh hoa tán loạn trên sàn gỗ.

Cô gái cũng nhìn anh.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi mở miệng:

"Anh yêu, nói cho em biết sự thật đi..."

"Em đã chết rồi, đúng không?"

Người thanh niên mím môi, không nói gì.

Nhưng… giọt nước mắt bất chợt tràn ra trong đôi mắt anh.

Cô gái không cần câu trả lời nữa.

Cô đã hiểu.

Hóa ra… người quên mất bản thân đã chết lại chính là cô.

Hóa ra, cô đã nhầm.

Cô không hề dự đám tang bạn trai, mà là chứng kiến tang lễ của chính mình.

Cô không trở về căn nhà hai người từng chung sống.

Mà là hồn phách cô vẫn luôn quanh quẩn ở đây, tưởng lầm rằng mình còn sống.

Cô run rẩy hỏi:

"Tại sao anh không nói cho em biết?"

Chàng trai đột nhiên quỵ xuống.

Dưới ánh đèn, anh vùi mặt vào hai bàn tay, cơ thể run lên bần bật.

Anh cố kìm nén, nhưng rồi lại chẳng thể kiểm soát nữa.

Anh gào khóc.

Giữa màn phát sóng trực tiếp, trước hàng ngàn người xem, chàng trai không còn giữ lại chút kiêu hãnh nào.

"Bởi vì…" Giọng anh nghẹn lại, đứt quãng từng chữ. "Bởi vì… em là người đã chết. Còn anh là người không thể chấp nhận việc em đã chết."

Có một câu nói từng được lan truyền rất lâu trên mạng:

"Nếu một ngày tôi chết, nhưng bạn bỗng nhìn thấy tôi bình an vô sự đứng ở đầu đường, bạn sẽ quay đầu bỏ chạy trong sợ hãi—hay chạy đến ôm tôi thật chặt?"

Nếu đổi góc nhìn, thì—

Suốt một tháng trời, anh uống say khướt trong căn nhà trống vắng.

Nỗi nhớ cô như một cơn nghiện, gặm nhấm từng tế bào, hành hạ anh đến mức tưởng chừng muốn phát điên.

Cho đến một ngày, cánh cửa đã lâu không mở bỗng hé ra.

Người anh thương nhớ bấy lâu nay đột nhiên xuất hiện.

Cô vẫn như trước đây, nụ cười dịu dàng, ánh mắt trong veo.

Gió khẽ thổi tung mái tóc cô, vạt váy phất nhẹ trong ánh sáng nhập nhoạng.

Anh nhìn cô, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.

Hốc mắt nóng bừng, nước mắt trào ra không kiểm soát.

Anh không quan tâm cô còn sống hay đã chết.

Anh chỉ muốn chạy đến ôm cô, siết chặt trong lòng.

Chỉ muốn nói: "Đã lâu không gặp. Em yêu, mừng em về nhà."

Nhưng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.