Lúc này, ở một phòng khác.
Tần Trạm là người vào gọi khách mời dậy, nhưng vừa vào cửa, cậu đã sững sờ.
Tào Khiết – khách mời nữ lớn tuổi nhất – đã tỉnh từ lâu.
Cô ta đang ngồi trước gương, chăm chú trang điểm.
Nghe tiếng động, Tào Khiết liếc nhìn qua gương, bình thản hỏi:
"Cậu tới đây làm gì?"
Tần Trạm ngáp dài, chậm rãi trả lời:
"Tôi đến gọi chị dậy."
Tào Khiết bật cười, lắc đầu.
"Thôi đi, nhìn bộ dạng ngái ngủ của cậu kìa! Đáng lẽ tôi mới là người gọi cậu dậy ấy!"
Tần Trạm thuật lại nhiệm vụ mà tổ tiết mục giao xuống.
Nghe xong, Tào Khiết nhướn mày, có chút ngạc nhiên.
"Đạo diễn Nghiêm chơi ác dữ vậy à?"
"Thời nay ai mà chẳng thức khuya? Giờ bắt họ dậy sớm chẳng khác nào tra tấn tinh thần. Tôi nghĩ mình là người thức dậy đầu tiên trong tám khách mời rồi đó."
Tần Trạm lắc đầu, nói một câu khiến Tào Khiết sửng sốt.
"Kỷ Hòa đã ở phòng khách từ năm giờ sáng."
Tào Khiết tròn mắt:
"Hả? Cô bé này dữ vậy?! Năm giờ mà đã thức rồi? Cô ấy giống cháu trai tôi ghê!"
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng.
"Khoan… Bình thường thức khuya thì không nói làm gì, nhưng bây giờ đang tham gia show thực tế mà cô ấy vẫn dậy sớm như vậy? Kỷ Hòa không sợ mệt à?"
Bình luận nổ tung—
"Hahahaha! Tào Khiết hiểu lầm rồi! Cô ấy tưởng Kỷ Hòa thức cả đêm không ngủ luôn kìa!"
"Chắc cháu trai của Tào Khiết là kiểu năm giờ mới ngủ, còn Kỷ Hòa là năm giờ đã dậy đó chị ơi!"
"Hu hu, tôi cũng hai mươi tuổi nhưng sao tuổi hai mươi của tôi và Kỷ Hòa lại khác xa dữ vậy trời?"
"Nhanh nhanh! Bao giờ máy quay mới chuyển sang tổ của Kỷ Hòa và Hạ Phong đây? Tôi thực sự muốn xem chị Kỷ đánh thức cậu chủ nhà họ Hạ như thế nào, hahahaha!"
Dưới ánh mắt mong chờ của hàng ngàn khán giả, cuối cùng camera cũng lia đến nhóm của Kỷ Hòa.
Đây là tổ đội duy nhất mà khách mời nữ phải đi gọi khách mời nam dậy.
Phong cách có hơi kỳ quặc.
Kỷ Hòa đứng trước cửa phòng Hạ Phong, vươn tay gõ nhẹ.
Sau đó, cô đẩy cửa bước vào, giọng nói bình thản:
"Hạ Phong, dậy đi."
Hạ Phong nằm trên giường, mơ màng mở mắt.
Anh ta mò tay xuống dưới gối, lấy điện thoại ra xem giờ, rồi thẳng thừng lắc đầu:
"Không! Mới bảy giờ rưỡi, dậy làm gì? Chưa tới tám giờ tôi không rời giường đâu."
Là cậu chủ Phong mà, thức dậy vào giờ này đã là một sự nhượng bộ lớn.
Trước khi tham gia chương trình, anh ta toàn ngủ đến mười một giờ trưa, giờ bắt dậy sớm thế này đúng là một loại hành hạ.
Bình luận lập tức nổ tung.
"Hahaha, quá chân thật! Tôi là sinh viên đại học và tôi chứng thực đây là sự thật!"
"Kỷ Hòa chính là hình mẫu mà mẹ tôi muốn tôi trở thành, còn Hạ Phong là con người thật của tôi!"
Kỷ Hòa cũng đoán trước được phản ứng này của Hạ Phong.
Dù sao cũng là cậu chủ, chắc chắn không thể dễ dàng bị gọi dậy như những người khác.
Cô suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói:
"Hạ Phong, mau dậy đi, tôi làm bữa sáng cho anh rồi."
Hạ Phong vốn đang cuộn người trong chăn nghe vậy liền cười khẩy, mắt vẫn không thèm mở:
"Đừng có lừa tôi. Cô không biết nấu ăn mà."
"Lần trước vào bếp, cô còn cầm dao ngược. Bây giờ Lâm Hiểu Thiên không có ở đây, chắc ngay cả nồi cơm điện cô cũng chẳng biết bật đúng không?"
Kỷ Hòa: "..."
Cô không muốn thừa nhận, nhưng... đúng là như thế thật.
Nồi cơm điện – một phát minh kỳ diệu của thế giới này – hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của một bậc thầy huyền học như cô.
Dĩ nhiên, nếu học thì cô vẫn có thể dùng được.
Chỉ là... chưa quen lắm thôi.
Bão bình luận lại dậy sóng.
"Hahaha, Kỷ Hòa y như bà mẹ già đang khuyên bảo đứa con trai lười biếng thức dậy!"
"Trời ạ, một nhiệm vụ gọi rời giường mà hai người này không hề tạo ra chút cảm giác yêu đương nào luôn!"
"Nếu nói Hạ Phong không buồn ngủ, vậy sao anh ta không chịu dậy? Còn nếu nói anh ta đang buồn ngủ, vậy sao vẫn tỉnh táo cãi nhau với Kỷ Hòa thế này?"
"Kẻ cứng đầu như Hạ Phong, tôi rất muốn xem Kỷ Hòa sẽ làm thế nào đây!"
Kỷ Hòa khẽ nhếch môi cười.
Hạ Phong nghĩ cô không thể làm gì anh ta à?
Cô đi thẳng tới bên giường, cúi đầu ghé sát tai Hạ Phong thì thầm vài câu.
Chỉ trong nháy mắt, Hạ Phong bật dậy!
Bão bình luận lập tức bùng nổ.
"Chết tiệt! Chị Kỷ nói gì mà khiến cậu chủ Phong phản ứng mạnh dữ vậy?!"
"Lời nói có sức mạnh ghê gớm gì mà khiến người ta từ lười chảy thây thành bật dậy như lò xo vậy?!"
"Aaaaa, chị Kỷ, nói cho em biết với! Em cũng muốn học cách này để gọi người yêu dậy!"
"Kỷ Hòa xấu tính quá! Bí mật gì mà không thể nói cho chúng tôi biết?"
"Mặt Hạ Phong cứ như vừa nghe thấy chuyện kinh khủng nhất thế giới vậy!"
Kỷ Hòa không cần nhìn cũng biết bão bình luận đang sôi sục vì tò mò.
Cô chỉ mỉm cười, vẫy tay trước ống kính, giọng điệu đầy bí hiểm:
"Bí mật."
Sau đó, camera chuyển đến tổ của Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên.
Lâm Hiểu Thiên đứng trước cửa phòng Dương Vận, lịch sự gõ vài cái rồi đẩy cửa bước vào.
"Cô Dương, dậy thôi."
Dương Vận bị đánh thức, không giấu nổi vẻ khó chịu.
"Sao vậy? Có chuyện gì mà dậy sớm thế?"
Lâm Hiểu Thiên đứng bên giường, giọng điềm đạm:
"Tôi có chuyện cần nói với cô."
"Có chuyện gì? Cậu không thể đợi tôi dậy rồi nói à?" Dương Vận nhăn mặt. "Bực mình quá, tôi còn chưa tỉnh ngủ đâu."
Bình thường, trước ống kính, Dương Vận luôn cố giữ hình tượng cô gái hồn nhiên ngọt ngào, giọng nói mềm mại như đường mật.
Nhưng lúc này, tổ chương trình đã cố tình giấu camera sau cánh cửa để tránh làm các khách mời nữ phát hiện đây là nhiệm vụ.
Dương Vận không biết có camera đang quay, cứ ngỡ đây chỉ là một cuộc trò chuyện riêng tư.
Thế nên, cô ta vô thức sử dụng giọng nói thật của mình.
Bão bình luận nhất thời cứng đờ.
"Cái gì vậy? Giọng của Dương Vận sao lại thành ra thế này? Không phải lúc trước rất ngọt ngào sao?"
"Trời đất ơi... Giọng thật... Đây mới là giọng thật của cô ta?"
"Hoá ra nãy giờ là bóp giọng? Giờ không cần giả vờ nữa nên lộ ra giọng thật luôn?"
"Hahaha, vỡ mộng rồi! Hình tượng ‘cô gái ngọt ngào’ bể tan tành luôn!"