Dưới áp lực ngân sách eo hẹp, các khách mời vẫn phải chấp nhận bốc thăm chủ đề.
Chẳng mấy chốc, kết quả đã có:
Dương Vận và Lâm Hiểu Thiên: "Dê"
Tần Trạm và Tào Khiết: "Rồng"
Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ: "Thỏ"
Kỷ Hòa và Hạ Phong: "Rắn"
Lương Điềm Điềm cầm tấm thẻ có chữ "thỏ" mà vui vẻ vẫy vẫy, đôi mắt sáng lên đầy thích thú.
"Thỏ đáng yêu lắm! Tôi rất thích thỏ!"
Cô hào hứng nói tiếp: "Tình cờ ghê, mấy ngày trước tôi vừa chụp một bộ ảnh nghệ thuật theo chủ đề thỏ. Giờ có thể tham khảo một chút rồi! Thầy Lương, anh thấy mình may mắn không?"
Lương Nhất Hủ mặt tối sầm, đáp gọn lỏn: "Không."
Bình luận bùng nổ:
"Hahaha, nhìn ngoại hình của Lương Nhất Hủ mà đóng vai thỏ á? Nếu là Lâm Hiểu Thiên thì còn hợp lý!"
"Tôi có linh cảm đây sẽ là màn trình diễn bi hài nhất chương trình!"
Trái ngược với biểu cảm khổ sở của Lương Nhất Hủ, tổ của Tần Trạm lại khiến dân mạng đồng loạt trầm trồ.
"Tổ của Tần Trạm may quá trời! Chủ đề rồng đúng chuẩn phong cách của anh ấy luôn!"
"Đúng vậy! Gương mặt góc cạnh, khí chất lạnh lùng của Tần Trạm quá hợp với hình tượng rồng. Tôi còn lo anh ấy bốc trúng chủ đề dễ thương nữa chứ!"
"Chẳng lẽ tổ chương trình ưu ái thật à? Nếu tổ này không giành hạng nhất thì ai giành đây?"
Tuy nhiên, đội bị bàn tán nhiều không kém lại là Lâm Hiểu Thiên và Dương Vận.
"Lâm Hiểu Thiên dễ thương thật, phong cách cậu ấy cũng hợp với hình ảnh mềm mại của dê."
"Ừ, nhưng có Dương Vận thì... haiz..."
"Tôi vẫn sẽ tiếp tục spam Weibo chính thức của 'Rung Động Tuyệt Đối' mỗi ngày. Tại sao anh trai tôi lại phải chung tổ với cô ta chứ?"
Còn tổ của Kỷ Hòa và Hạ Phong, dân mạng lại ngán ngẩm:
"Đội này vẫn xui xẻo như cũ..."
"Nhìn Kỷ Hòa trong trẻo lạnh lùng thế kia, làm sao hóa thân thành rắn được?"
"Chủ đề 'rắn' phải thần bí, quyến rũ. Cô ấy đẹp nhưng phong cách không hợp lắm, hơi khó đấy."
"Đạo diễn Nghiêm có dàn xếp không đây? (Đùa thôi, đừng căng nha)"
"Nhưng không sao, có Hạ Phong ở đây! Anh ấy có đường nét sắc sảo, thêm chút makeup là ra dáng ngay!"
"Hạ Phong chắc lén đưa tiền cho tổ chương trình để được chú ý rồi chứ gì?"
Cuối cùng, thời gian làm nhiệm vụ bắt đầu.
Khách mời có bốn tiếng để sáng tạo trang phục, tạo hình và dàn dựng màn trình diễn cuối cùng. Mọi thứ phải tự thân vận động.
Khi cả nhóm đi dạo ở vịnh Phất Hoa, Hạ Phong chợt đề xuất:
"Chúng ta ghé tiệm của bác Lý thử xem?"
Kỷ Hòa nhướng mày: "Tới đó làm gì?"
"Trước đây cô từng mặc Hán phục rồi mà? Lúc đó khán giả thích lắm!" Hạ Phong gãi đầu.
Kỷ Hòa lắc đầu: "Nhưng chủ đề lần này là 'rắn'. Kiểu Hán phục ở đó không phù hợp đâu. Với lại..."
Cô ngừng lại một chút, rồi bình thản nói tiếp: "Tôi từng mặc rồi, nếu lặp lại sẽ nhàm chán, chẳng có gì mới mẻ cả."
Hạ Phong cau mày, thở dài một hơi: "Vậy giờ làm sao đây? Tổ chương trình chỉ cho có năm trăm tệ, dù muốn mua quần áo đẹp cũng không đủ tiền."
Anh ta lại nhìn sang Kỷ Hòa, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Chưa kể đến đồ trang sức nữa. Nếu mua quần áo thì không thể mua được trang sức, mà nếu mua trang sức thì không thể mua quần áo."
Hai người đều hiểu rõ, đây chắc chắn là chiêu trò của đạo diễn Nghiêm nhằm tăng hiệu quả chương trình.
Kỷ Hòa nhún vai, thản nhiên đáp: "Vậy thì anh không cần phải mua quần áo may sẵn nữa."
Hạ Phong sững người, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc: "Ý cô là… cô sẽ tự may sao? Cô biết may quần áo à?!"
"Ừm."
Bình luận trên sóng livestream ngay lập tức bùng nổ:
[Trời ạ, Kỷ Hòa biết may quần áo thật sao?! Hòa Hòa, rốt cuộc cô còn có bao nhiêu tài năng mà trẫm chưa biết vậy?]
[Tự tay làm thì quá đỉnh! Như vậy bộ quần áo của họ sẽ là độc nhất vô nhị, không lo đụng hàng!]
[Nhưng mà... dù có mua được vải thì cũng đâu có thiết bị chuyên nghiệp? Thời gian lại có hạn nữa, liệu có kịp không? Đừng để đến lúc trình diễn mà chưa làm xong thì toi.]
Trái ngược với lo lắng của khán giả, tâm trạng Kỷ Hòa lại vô cùng thoải mái.
Ở kiếp trước, cô vốn quen tự may quần áo cho mình. Với tu vi sẵn có, cô cắt may nhanh hơn người thường, dùng dao kéo cũng thuần thục hơn nhiều. Dù không thể sánh với những thiết bị hiện đại, nhưng để ứng phó với một buổi trình diễn đơn giản thì vẫn dư sức.
Ngay sau đó, Kỷ Hòa kéo Hạ Phong đến cửa hàng vải, chọn một số loại vải đủ màu sắc. Tiếp theo, họ ghé qua cửa hàng trang sức để mua một ít phụ kiện. Cách này giúp họ tiết kiệm được khá nhiều tiền, thậm chí còn dư lại một chút.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kỷ Hòa bắt đầu tìm kiếm sự giúp đỡ từ người dân địa phương. Cô lần lượt gõ cửa từng nhà:
"Xin chào, nhà anh/chị có thước, giấy, bút và máy khâu không ạ?"
Trên đường đi, cô cũng tranh thủ quan sát và tìm hiểu những công cụ may mặc phổ biến trong thế giới hiện đại. Dù biết rằng điều kiện hiện tại không thể bằng, nhưng chỉ cần có những vật dụng cơ bản, cô vẫn có thể hoàn thành bộ trang phục đúng hạn.
Bất ngờ, trên đường đi, họ tình cờ gặp Lương Điềm Điềm và Lương Nhất Hủ. Hai người này dường như đang tranh cãi điều gì đó.
Lương Điềm Điềm mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, tay cầm một chiếc cài tóc tai thỏ mềm mại. Cô bĩu môi, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Lương Nhất Hủ:
"Tại sao anh không chịu giả làm thỏ chứ? Cái này dễ thương lắm! Anh thử mang một chút đi, chắc chắn sẽ thích!"
Lương Nhất Hủ đứng bên cạnh, gương mặt đầy bất đắc dĩ, giọng điệu cương quyết: "Tôi không cần, tôi không dễ thương!"
Lương Điềm Điềm không từ bỏ, cô kiễng chân cố gắng đội chiếc cài tai thỏ lên đầu anh. Nhưng chiều cao của Lương Nhất Hủ không cho phép điều đó xảy ra. Dù có rướn thế nào, cô cũng không thể với tới được.
Cuối cùng, vì quá tức giận, Lương Điềm Điềm chỉ có thể nhảy nhót tại chỗ, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.