Cứ thế.
Trước con mắt của toàn bộ khán giả cả nước, đạo diễn Nghiêm bước lên sân khấu, hùng hổ đuổi theo một con thỏ bé xíu.
Nhưng khổ nỗi, con thỏ này chạy nhanh đến mức anh ấy phải lộn vòng vòng theo nó.
"Hahahahaha, tôi cười xỉu rồi!"
"Tôi tuyên bố đạo diễn Nghiêm chính là 'vua tấu hài' của chương trình này!"
"Đạo diễn Nghiêm: Nếu lát nữa hiệu quả màn trình diễn của hai người không tốt thì tôi sẽ uổng công bắt thỏ lắm đấy!"
Cuối cùng, sau một hồi thở hổn hển như trâu, đạo diễn Nghiêm cũng tóm được con thỏ cứng đầu.
Anh xách nó lên, lầm bầm vài câu, rồi lặng lẽ mang nó vào hậu trường.
Buổi trình diễn thời trang chính thức bắt đầu.
…
Khi tiếng nhạc du dương vang lên, người xuất hiện đầu tiên là Lương Nhất Hủ.
Anh ấy đội tóc giả, mái tóc dài được búi cao, cố định bằng một cây trâm bạc. Bộ Hán phục màu xanh đậm càng tôn lên dáng vẻ thanh thoát và nho nhã của anh.
Khoảnh khắc ấy, câu nói kinh điển liền xuất hiện trong bão bình luận:
"Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."
Câu thơ này vốn để miêu tả một chàng trai tuấn tú, phong nhã.
Nhưng bầu không khí thanh tao này chẳng kéo dài được lâu…
Bởi ngay sau đó—
"Bình tĩnh! Sao Lương Nhất Hủ buộc hết tóc lên trông lại trẻ thế này?!"
Fan của Lương Nhất Hủ lập tức không nhịn được mà phản bác:
"Cười ẻ, để tôi nhắc lại lần nữa, anh nhà tôi mới 30 tuổi thôi!"
"Lương Nhất Hủ: Đêm nay cậu ngủ nhớ phải luân phiên mở mắt đấy nhé."
"Có ai thắc mắc không? Sao đội của họ lại chọn phong cách cổ trang nhỉ? Tôi cứ nghĩ sẽ là thời trang hiện đại giống như hình ảnh mà ekip của Lương Điềm Điềm từng đăng!"
"Đúng thế, tay Lương Nhất Hủ còn cầm cung tên kìa? Cung tên thì liên quan gì đến con thỏ nhỉ?"
"Hahahaha, Lương Nhất Hủ có bị lạc đề không vậy?"
Lương Nhất Hủ chậm rãi bước ra góc sân khấu, rồi quay người lại nhìn về phía sau.
Cùng lúc đó, trên sân khấu đột nhiên xuất hiện những làn sương mờ ảo.
Khói trắng nhẹ nhàng lan tỏa, từng tầng lớp bồng bềnh cuộn lên, khiến cả không gian như biến thành chốn tiên cảnh.
Và rồi, từ trong màn sương, một bóng dáng mảnh mai dần hiện ra.
Đó là một cô gái mặc áo dài trắng tinh, trên vai khoác một dải lụa xanh biển mềm mại. Mái tóc dài của cô được tết thành hai búi song hoàn kế, điểm xuyết bằng những cục bông trắng như tuyết.
Đặc biệt hơn, trong vòng tay cô đang ôm một con thỏ trắng nhỏ.
Cô bước đi bằng đôi chân trần giữa làn khói trắng, từng bước nhẹ tựa cánh hoa rơi, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ như tiên nữ giáng trần.
Khán giả lập tức xôn xao.
"Khoan đã... đây là Lương Điềm Điềm sao?! Tôi nhìn nhầm rồi à?! Phong cách này hoàn toàn khác hẳn so với trước đây của cô ấy!"
"Ôi trời ơi, bây giờ tôi mới hiểu! Con thỏ, sương khói, tơ lụa, kiểu tóc này... chẳng phải là hình ảnh Hằng Nga ôm thỏ ngọc trên cung Quảng Hàn sao?!"
"Đẹp quá! Đẹp đến mê hồn luôn!"
"Lương Điềm Điềm đóng vai Hằng Nga... Vậy thì Lương Nhất Hủ đóng vai Hậu Nghệ à? Hèn gì anh ấy lại cầm cung tên! Ôi, ý tưởng này quá xuất sắc!"
Trên sân khấu, Lương Điềm Điềm lặng lẽ tiến về phía Lương Nhất Hủ.
Giữa làn sương trắng, hai người chạm mắt nhau, ánh nhìn dịu dàng mà sâu thẳm, tựa như Hằng Nga trên cung Quảng Hàn đã nghe theo tiếng gọi tha thiết của người yêu, từ trời cao bước xuống nhân gian.
Cảnh tượng đẹp đến mức khiến khán giả không kìm được mà trầm trồ:
"Hu hu hu, lãng mạn quá! Đẹp quá trời ơi!"
"Ban đầu tôi cứ nghĩ Lương Điềm Điềm sẽ theo phong cách đáng yêu cơ! Ai mà ngờ được lại là hình tượng thanh tao, thoát tục thế này!"
"Đúng đó! Trước giờ tôi cứ nghĩ Lương Điềm Điềm chỉ hợp với phong cách ngọt ngào đáng yêu thôi, ai dè phong cách này cũng có thể 'cân' được! Đúng là một màn lột xác ngoạn mục!"
"Nghe nói tạo hình này là do Kỷ Hòa gợi ý đấy!"
"Kỷ Hòa đúng là có mắt nhìn người quá đỉnh! Nên mời chị ấy về làm stylist riêng luôn đi!"
"Không hổ danh chị Kỷ! Bây giờ tôi đã hiểu vì sao bộ đôi song Lương lại nghe lời chị ấy răm rắp rồi. Nghe chị Kỷ thì không bao giờ sai!"
"Tự dưng tôi bắt đầu mong chờ màn trình diễn của Kỷ Hòa ghê!"
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từ khán đài.
Lương Điềm Điềm vui sướng đến mức không giấu nổi nụ cười, liên tục cúi đầu cảm ơn:
"Cảm ơn mọi người! Cảm ơn vì đã thích màn trình diễn của chúng tôi!"
Giọng nói ngọt ngào cùng nụ cười tươi tắn, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn xuất hiện trên má, ngay lập tức xóa tan đi vẻ thanh cao, lạnh lùng mà cô vừa tạo dựng trên sân khấu.
Bình luận trên livestream nổ tung:
"Hahahaha, đây mới là Lương Điềm Điềm mà tôi biết nè! Cam đoan không phải hàng giả!"
"Vừa rồi tôi còn tưởng Lương Điềm Điềm bị nhập cơ! May quá, giờ xin xác nhận là người thật!"
Trong khi đó, Lương Nhất Hủ lặng lẽ đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc. Anh nghiêng đầu, hạ giọng nhắc nhở:
"Cô quên lời dặn của Kỷ Hòa rồi à? Cô ấy bảo cô khóa miệng lại."
Lương Điềm Điềm: "!"
Trời ạ!
Đúng rồi, chị Kỷ bảo cô giữ im lặng để giữ nguyên hình tượng! Vậy mà cô lại quên mất, vừa mở miệng một cái là phong cách thay đổi 180 độ ngay!
Cũng may, màn trình diễn của họ đã kết thúc trọn vẹn, đạt được hiệu ứng hoàn hảo 100%!
Lương Điềm Điềm cùng Lương Nhất Hủ lui về góc sân khấu, chờ các đội còn lại trình diễn.
Lúc này, cô vẫn không quên quay về phía cánh gà, lén lút nháy mắt với Kỷ Hòa, vẻ mặt đầy sự sùng bái.
Chị Kỷ, chị siêu ghê gớm luôn!
Ngay sau đó, đội thứ hai bước ra sân khấu.
Tần Trạm và Tào Khiết.
Tào Khiết mặc một chiếc sườn xám đỏ sậm, kết hợp với đôi giày cao gót đen.
Dù cô không còn trẻ nhưng vóc dáng vẫn được chăm sóc rất tốt, đường nét cơ thể gọn gàng không chút mỡ thừa.
Còn Tần Trạm thì mặc một bộ trang phục thời Đường màu đen, trên cổ áo thêu một con rồng uốn lượn bằng chỉ đỏ sậm.
Dưới ánh đèn, con rồng trông như đang chuyển động, tạo nên hiệu ứng sống động đến kinh ngạc.
Mà đặc biệt nhất chính là dáng người của Tần Trạm.
Vai rộng, eo thon, chân dài—một tỷ lệ hoàn mỹ đến mức khiến bất cứ ai đứng cạnh cũng bị lu mờ.
Khán giả gần như ngay lập tức bị hút hồn:
"Ôi trời ơi... dáng người này là thật sao?!"
"Không đùa đâu, mấy người khác đã rất đẹp rồi, nhưng Tần Trạm vừa xuất hiện là cả sân khấu như sáng bừng luôn!"
"Đúng vậy, người ta là người mẫu chuyên nghiệp mà! Bảo sao khí chất khác biệt hẳn!"
"Thông tin bên lề: Chân của Tần Trạm dài hơn một mét đấy! Đứng cạnh anh ấy, tôi có cảm giác mình còn chưa cao bằng chân ảnh nữa!"
"Hahaha, tội Tào Khiết quá! Đứng cạnh Tần Trạm là thấy ngay sự chênh lệch!"
"Nhìn mức chênh lệch chiều cao này kìa, đúng là đáng kinh ngạc!"