Chương 177: Đội trưởng tới
Khoảng ba mươi phút sau, Long Vũ cùng đỉnh cao mới tới được rìa của rễ cây thế giới.
Nhìn phần rễ to hùng vĩ như thế này, Long Vũ cảm thấy mình cực kì bé nhỏ.
Nếu để Red Frame ở đây so sánh với rể cây này thì chắc chưa đến một nửa của nó.
Hóa ra lúc này đứng ở trên đồng bằng nhìn nó nhỏ nhưng khi lại gần thì nó to cực kì.
"Dỉnh cao à, chụp tấm hình làm kỉ niệm đi."
"Được chủ nhân."
Long Vũ lập tức điều chỉnh tư thế sao cho có thể chụp toàn cảnh nơi Long Vũ đứng cùng với rễ cây cùng thân cây chưa bị mây che.
Đỉnh cao vẫn như cũ ở trên vai của Long Vũ, có điều hai tai của nó mở ra, một sợi dây từ tai bên phải bay thẳng ra, phía trên sợi giấy có thứ giống như là camera đang điều chỉnh góc độ phù hợp.
"Điều chỉnh xong chưa đỉnh cao."
"Gần xong rồi chủ chân, chờ một tí."
Lúc này đã khoảng hai phút kể từ lúc Long Vũ làm tư thế để chụp, sợi dây đó vẫn cứ như thế chuyển động xung quanh Long Vũ, còn cậu phải giữ yên tư thế kẻo nhúc nhích làm hỏng chuyện.
"Được rồi chủ nhân."
Nghe được câu này, Long Vũ lập tức tinh thần trở lại, nhìn chằm chằm camera cười một cái.
Không có chớp sáng gì cả, camera chỉ đóng lại rồi mở ra như con mắt.
"Chủ nhân đã xong."
Sợi dây thu về, đỉnh cao đứng trên vai, hai con mắt như lase chiếu thẳng trước mặt, hình ảnh của Long Vũ cùng với đỉnh cao xuất hiện, phía sau là rễ cây cùng thân cây to lớn, thân cây xuyên qua tầng mây. chỉ lộ ra một phần nhỏ.
"Được, rất đẹp, giữ lại làm kỉ niệm, khi trở về nhớ in ra."
"Đã rõ chủ nhân."
"Hai chủ tớ các ngươi trông vui vẻ thật đấy."
Đột nhiên một giọng nói xuất hiện phía sau Long Vũ.
Long Vũ lập tức cảnh giác, cảm nhận lan rộng, lập tức Long Vũ biết được ai ở phía sau mình.
"Chào đội trưởng, lâu rồi không gặp."
Quay ra đằng sau, đó chính là Andrew, lúc này khuôn mặt vẫn như thế tràn đầy tinh thần, nhìn chằm chằm về phía Long Vũ cùng đỉnh cao.
"Đã ngươi đến thì đi theo ta, đến căn cứ của chúng ta nào, bây giờ đã qua sáu tiếng rồi, chỉ còn mười tám tiếng nữa là xong."
Liếc nhìn Long Vũ một cái, Andrew lập tức bước theo hướng nào đó, đi dọc theo rễ cây khổng lồ.
Long Vũ thấy thế đi theo, đỉnh cao lúc này đã tàng hình.
Đã qua mười phút, cả hai không nói một lời, bầu không khí có chút lúng túng, Long Vũ đành phải là người phá hủy bầu không khí này.
"Chỉ huy, ngươi có biết nơi chúng ta đang đứng nằm chỗ nào trên bản đồ của thế giới này hay không."
"Biết, chỗ của chúng ta đúng như trên bản đồ thế giới, được bao bọc bởi năm nước khác nhau."
"Chúng ta tới trước ngươi sáu tiếng, vừa mới tới thì Phúc lập tức cắm vật phẩm đó xuống xong đã ra lệnh cho đội trinh thoát thăm dò tình hình của nơi này."
Nói xong, Andrew ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Thật bất ngờ rằng, nơi này thật tiếp giáp năm đất nước ở trên bản đồ thế giới, bao gồm cả Ash, nơi lúc trước ngươi tiến đến."
"Nhưng lại không phải cùng một không gian, nói ngắn gọn, chúng ta thấy được những người xung quanh nhưng bọn họ không thấy được chúng ta, chỉ là phải đứng ở trên thành phố này, nếu bước ra khỏi ngươi sẽ biến mất."
"Thật may mắn thứ biến mất chỉ là những con rối."
"Còn về việc ngôi làng ngươi thấy lúc đầu, không chỉ một mà rất nhiều ngôi làng kiểu như thế tồn tại ở thành phố này."
"Nơi này không có bất kì công nghệ hiện đại, tựa như thời cỗ, chỉ sử dụng các dụng cụ bằng sắt hoặc đồng, có thợ rèn chuyên nghiệp nhưng không có thợ về máy móc."
"Thế giới gốc của ngươi chắc hẳn có một thời kì gọi là đế quốc hoặc hoàng đế nhỉ, nơi này tựa như thế."
"Còn về việc ngươi bước vào sẽ c·hết không toàn thây là do toàn bộ những người ở đây đều ở cấp bậc hai mươi, đội trinh thám có người có vật phẩm nhìn thông tin đã nhìn ra, các chỉ số của những người này đều là bốn mươi trở lên ngoại trừ mị lực cùng may mắn ra, tất cả đều là bốn mươi trở lên."
Nói đến đoạn này, Andrew phải gằn từng chữ một.
"Ngoài ra, còn có một số kĩ năng đặc thù mà họ không nhìn thấu được, nhưng tất cả những người mà họ từng gặp qua, ngoại trừ trẻ em ra thì bọn họ đều có kĩ năng cận chiến sở trường cùng đao kiếm sở trường, có điều cấp độ khác nhau mà thôi."
Nghe được những gì Andrew nói, Long Vũ cực kì rùng mình.
Tưởng tượng lại lúc Long Vũ xuất hiện trên cánh đồng cách ngôi làng đó khá xa, nếu như cậu tới gần hoặc một ngón chân chạm vào ranh giới ngôi làng thì c·ái c·hết đã cách Long Vũ không xa.
"Đúng, do chúng ta đã có chứng nhận của cây thế giới nên được những người ở đây cực kì tôn kính, còn chứng nhận ở đâu thì ngươi sẽ không thấy bằng mắt mà phải cảm nhận, ngươi thử xem có thấy chứng nhận trên người ta hay không."
Đi phía sau, nghe Andrew nói như thế lập tức sử dụng cảm nhận lên đôi mắt nhìn thẳng về phía Andrew.
Quả nhiên như Andrew nói, trên người của hắn xuất hiện vầng hào quang thần thánh, có điều khá nhạt nhưng vẫn có.
"Có vẻ như ngươi đã nhìn thấy được, thế ngươi cảm nhận thử xem ngươi có không."
Andrew lúc này hơi nghiêng đầu nhìn về phía Long Vũ.
Trong ánh mắt của Andrew lúc này, không cần sử dụng cảm nhận, bằng mắt thường cũng thấy được xung quanh Long Vũ xuất hiện ánh sáng nhạt nhìn cực kì huyền ảo.
Tất cả mọi người lúc đến nơi này không có ai có hiện thực được chứng nhận của cây thế giới.
"Xem ra tên này chính là kẻ đặc thù ở trong lời tiên tri mà chỉ huy kể."
Long Vũ lúc này sử dụng cảm nhận xung quanh, ở góc nhìn thứ ba nhìn thẳng về phía cơ thể của mình.
Chỉ vừa nhìn một cái ánh mắt Long Vũ nóng lên, nước mắt chảy ra, con mắt lập tức nhắm nghiền lại.
"Gah!"
Cơn đau từ con mắt xuất hiện, nước mắt chảy ra, Long Vũ lập tức khụy gối xuống, hai tay che lại con mắt của mình.
"Cái méo gì thế này, nhìn một cái thôi mắt gần mù rồi, sao của ngươi là không mù hả đội trưởng."
Trong tư thế khụy một gối, Long Vũ lập tức hét to lên, Andrew liếc nhìn thấy Long Vũ như thế lập tức sửng sờ.
Quay người chạy lại về phía Long Vũ.
Đỉnh cao lúc này đã thoát khỏi trạng thái tàng hình, rất nhiều sợi dây khác nhau bay ra từ tai của nó ghim vào các chỗ trên đầu của Long Vũ.
"Ngươi đừng nên lại gần."
Hai mắt của đỉnh cao lúc này đỏ lên, nhìn chằm chằm về phía Andrew, hai sợi dây hơi to xuất hiện ở hai bên trước mặt Long Vũ, hai sợi dây lúc xuất hiện điện lúc không.
Đây là cơ chế bảo hộ cơ bản mà Long Vũ đã cài đặt cho đỉnh cao.
"Ngươi bình tĩnh, ta là đội trưởng của chủ nhân ngươi, ta sẽ không làm hại hắn."
Thấy đỉnh cao căng thẳng như thế, Andrew lập tức đưa hai tay lên kiểu đầu hàng, tốc độ chậm lại lại gần Long Vũ.
"Một lần cuối cùng, ngươi đừng nên lại gần."
Dòng điện ở hai sợi dây lúc này như dày đặc hơn, có vẻ sẽ gây c·hết người.
Thấy tình hình không ổn, Andrew lập tức đứng im.
"Được được, không lại gần không lại gần, thế chủ nhân ngươi như thế nào, có làm sao không?"
Câu hỏi được đặt ra nhưng lại không có câu trả lời, hai mắt của đỉnh cao cứ nhìn chằm chằm vào Andrew, không nói một lời.
Andrew thấy thế cũng bất đắc dĩ lùi về phía sau.
Long Vũ ôm hai mắt khoảng chừng một phút sau thì buông ra.
Tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm nghiền.
"Toang rồi toang rồi."
Đứng dậy, Long Vũ lập tức tỏ ra sợ hãi, thấy như thế Andrew cũng bối rối do hắn mới là kẻ gián tiếp khiến cho Long Vũ bị như thế.
Tình hình lập tức khó xử.
"Sorus, ta, ta xin lỗi."
Vừa dứt lời thì Long Vũ mở mắt, hai tròng đen vẫn bình thường nhưng tròng mắt thì nổi gân đỏ, xuất hiện rất nhiều, tròng trắng cũng hơi đỏ đỏ lên.
"Được rồi, ta đã ổn, tuy nhiên con mắt hơi nhức khi mở ra, nếu ngươi có vật gì có thể trị khỏi thì nên lấy ra đi."
Mở mắt ra một tí thì Long Vũ lập tức nhắm lại, nhưng cậu vẫn có thể quan sát tình hình xung quanh bằng cảm giác, có điều cậu không sử dụng cảm giác lên cơ thể mình như mà là xung quanh.
"Cái này thì không có, ngươi chờ, lúc trở về căn cứ ta sẽ hỏi những người khác, bỏ tiền ra mua cho ngươi."
"Được rồi được rồi, đi tiếp đi."
Lần này, cả hai thực sự im lặng, không ai nói một lời, Long Vũ cũng không dám phá hỏng bầu không khí này, kẻo mất luôn con mắt.