Xuyên Toa

Chương 319: Vào trường




Chương 319: Vào trường
Bước xuống chiếc xe, Long Vũ định lấy viên Capsule ra để thu nhỏ chiếc xe thì thấy đỉnh cao vẫn còn ngồi ở bên trong, khuôn mặt lập tức đen lại gõ gõ cửa.
"Đỉnh cao, tới nơi rồi."
Giờ Long Vũ nhìn cực kì giống người hầu, phải ra xe trước đợi đỉnh cao bước ra bên ngoài, xong cậu cũng chờ đợi bởi dù sao đỉnh cao cũng là người hầu của cậu.
"Ra tới rồi chủ nhân."
Đỉnh cao mở cửa bước ra khỏi xe rồi đóng cửa lại, Long Vũ lấy một viên Capsule ra quăng thẳng về phía chiếc xe, ngay khi viên Capsule chạm vào chiếc siêu xe thì ngay lập tức chiếc siêu xe biến mất, viên Capsule rơi xuống đất.
Long Vũ nhặt viên Capsule lên, phủi phủi quần áo rồi bắt đầu tiến đến cánh cổng khổng lồ đặt sừng sững trước con hẻm tiến đến trường của cậu.
Cánh cổng khổng lồ to mười mét, được phủ bởi một lớp sơn kim loại màu vàng, xong không có gì nổi bật khi bề ngoài nó chỉ là cánh cổng bình thường.
Hình chữ nhật nằm ngang che kín để người ngoài không thấy gì bên trong, xong ở chính giữa cánh cổng lại có một chỗ để xác định ID bằng cách quẹt thẻ.
Đó là tất cả những gì mà người bên ngoài nhìn thấy khi chứng kiến cánh cổng này, xong với người đã từng theo học thì khác, cậu biết được đằng sau cánh cổng có một luân hồi giả cấp bậc bảy canh giữ, đề phòng những kẻ mong muốn lẻn qua cánh cổng một cách g·ian l·ận.
Lấy chiếc thẻ ID ra quét lên, ngay lập tức vang lên âm thanh 'đã xác nhận' chính giữa cánh cổng dần dần mở ra một chút với độ cao hai mét, một lối đi cho một người.
Long Vũ cất thẻ ID, cùng đỉnh cao bước vào bên trong, nhìn sang bên phải thì thấy có một căn phòng nhỏ, có một người đang nằm ngủ ở trong đó, xong Long Vũ lại có cảm giác ai đang theo dõi bản thân.
Cảm giác bị theo dõi chỉ vài giây rồi biến mất, có vẻ như bác bảo vệ này đã nhận ra Long Vũ là người quen rồi mặc kệ cậu.
Từng bước từng bước vào bên trong, Long Vũ bắt đầu quan sát những căn nhà ở hai bên đường, bởi dù thế giới thực chỉ trôi qua vài tháng, xong cậu ở luân hồi đã vài năm.
Thời điểm hiện tại là chín giờ ba mươi bảy phút, Long Vũ đã quên đi thời khóa biểu của trường này nên không xác định hiện nay đang là giờ nào, liệu có đang trong giờ học hay không bởi dù cho còn đang trên ghế nhà trường thì cậu cũng chả quan tâm đến vấn đề này.
Ngày nào đi học cũng đem hết tất cả các môn để vào trong cặp, chiếc cặp có chế độ thu nhỏ xong sẽ không nặng nề, ngồi lên ghế thì chỉ có ngủ, trong giờ học chỉ khi bị gọi tên mới đứng lên trả lời.

Trả lời đúng thì ngủ tiếp còn trả lời sai thì bị đuổi ra khỏi lớp, xong Long Vũ vẫn được rất nhiều người ở trường biết đến bởi khả năng ngủ ba năm liên tiếp nhưng vẫn có khả năng lên lớp.
Dù cho coi thi lúc nào cũng có những luân hồi giả canh gác xong điểm số của Long Vũ lúc nào cũng suýt sao để lên lớp, đây quả thực là một kì tích.
Một kì tích khiến cho tất cả mọi người phải nhớ đến tên của cậu bởi kể từ lúc trường được thành lập chưa ai có thể làm được giống như Long Vũ, chỉ ngủ không học vẫn có thể lên lớp.
Tiến bước đến gần trường, Long Vũ đi ngang qua vô số quán ăn quen thuộc, vẫn như cũ không hề có thay đổi.
Mỗi năm nơi này sẽ đón lượng lớn học sinh khác nhau nên những người ở đây không ai nhớ đến cậu, xong cũng gật đầu chào hỏi như người qua đường.
Nhìn thấy những món ăn quen thuộc, Long Vũ lập tức bước vào một quán ăn gần nhất, đỉnh cao đi theo phía sau lưng Long Vũ, ánh mắt cảnh giác bốn phía.
"Cho một tô phở đặc biệt nhiều thịt đê ông chủ."
"Có liền đây chàng trai trẻ."
Chủ quán thấy Long Vũ bước vào ăn cực kì vui mừng, nhanh chóng làm tô phở cho cậu, đỉnh cao thuận tiện ngồi bên cạnh cậu, vẫn tiếp tục cảnh gác xung quanh.
"Ăn thử không đỉnh cao?"
Long Vũ híp mắt nhìn về phía đỉnh cao, đỉnh cao chỉ quay đầu nhìn chằm chằm cậu.
"Ngài nghĩ ta ăn được hay sao?"
"Tất nhiên, ta có thấy ngươi mua một vật phẩm cải tạo sinh mệnh mà, tại sao lại không thể ăn được."
"Ồ quên, bây giờ đỉnh cao đã không phải là Humagears bình thường nữa."
Lúc này đỉnh cao mới sực nhớ ra mình đã sử dụng món đồ đó, rồi bắt chước Long Vũ gọi món, xong món mà đỉnh cao gọi cũng tương tự như Long Vũ, phở đặc biệt nhiều thịt.

Long Vũ có rất nhiều tiền nên đỉnh cao cũng không lo sợ không có tiền, gọi thêm nước uống thưởng thức cho biết mùi vị, bởi đã có được khả năng ăn uống giống người bình thường, cũng phải trải nghiệm cảm giác ăn giống như Long Vũ mới được.
Dù sao khi đỉnh cao vẫn còn là một viên cầu thì cậu thấy Long Vũ ăn trông rất hạnh phúc cùng ngon miệng, lúc đó đỉnh cao không thể nào hiểu được cảm giác này do không có cảm xúc xong bây giờ cũng đã hiểu được phần nào.
Mùi thơm nức mũi truyền đến, chủ quán bưng hai tô phở tiến đến bàn của Long Vũ.
"Đây tô phở đặc biệt nhiều thịt đầu tiên, đây là tô phổ thứ hai, mời hai vị thưởng thức."
Chủ quán mỉm cười đặt hai tô phở xuống, nói lời xả giao rồi nhanh chóng trở về quầy bếp của mình.
Tô phở vừa đến, Long Vũ lập tức rút đôi đũa ra cùng chiếc muỗng ra, bắt đầu thưởng thức tô phở đặc biệt này, đỉnh cao thì nhìn chằm chằm Long Vũ xong cũng lần lượt lấy đôi đũa cùng chiếc muỗng ra, khó khăn gấp cọng phở để lên miệng ăn.
Cảm giác kì lạ xuất hiện trên đầu lưỡi của đỉnh cao, đây là lần đầu tiên đỉnh cao được ăn nên vẫn chưa cảm giác được rõ ràng mùi vị.
Xong đến đũa thứ hai thì mọi thứ đã khác, tốc độ gấp đũa tăng lên một cách rõ rệt, trong quán bây giờ chỉ còn tiếng húp phở xộp xộp của Long Vũ và đỉnh cao.
Hương vị thơm ngon của nước lèo kèm theo sợi phở thơm ngon khiến cho đỉnh cao không thể ngừng ăn được, mỗi lần ăn một hai miếng thì lại bắt đầu húp miếng nước lèo.
Chỉ hai phút trôi qua, hai tô phở đặc biệt đã bị Long Vũ cùng đỉnh cao càn quét bóng loáng.
Đỉnh cao lúc này sờ bụng của mình, nó cảm thấy bụng có vẻ căng lên, xong nhớ lại những thông tin thu thập được thì đây là cảm giác no.
"Xong, tính tiền chủ quán ơi."
"Hai tô phở đặc biệt nhiều thịt tổng cộng một trăm sáu mươi ngàn."
"Được, đợi tí ta quét mã."
Chủ quán đưa điện thoại của mình ra, phía trên có một mã ID của từng người, Long Vũ lấy điện thoại của mình ra quét lên xong chuyển một trăm sáu mươi ngàn qua cho chủ quán, ngay lập tức điện thoại đối diện có tin nhắn.

Đã trả tiền xong, Long Vũ cùng đỉnh cao nhanh chóng đứng lên tiếp tục tiến đến trường.
Chủ quán ở phía sau khi thấy Long Vũ dứt khoát như thế thì lập tức biết được cậu là người nào.
"Xem ra là một luân hồi giả trở về thăm trường, nhìn bóng lưng này thấy quen quen."
Chủ quán lẩm bẩm, xong có người xuất hiện bên cạnh chủ quán.
"Này ông quên rồi sao, kì tích của trường Bình Tân, Long Vũ, người đi học lúc nào cũng ngủ nhưng lại có thể tốt nghiệp."
Nghe có người nói sau lưng mình, chủ quán hết hồn, giật bắn người lên quay ra phía sau để xem là ai thì phát hiện thì ra là người kế bên nhà, cũng bán đồ ăn nhưng không phải phở.
Thời điểm hiện tại đã rất ít người mua, thông thường thì chỉ bán vào khoảng thời gian sáng sớm sáu giờ, trưa mười hai giờ cùng chiều bốn đến sáu giờ.
Đó là khoảng thời gian học sinh vào học, ăn cơm trưa cùng ra về.
"Hết hồn, này thằng kia, mốt đừng làm vậy nữa nghe chưa, có ngày tao bị c·hết vì bị mày hù mất."
Chủ quán nhanh chóng xoa dịu trái tim yếu đuối của mình, xong mới nhớ đến những gì mà lúc nãy chủ quán bên cạnh nói.
"Mày nói đó là Long Vũ sao, thảo nào tao thấy quen như thế, lúc trước nó cũng hay ăn ở đây, hôm nay đâu phải là ngày thăm trường đâu nhỉ, hiện đang là ngày bình thường mà, sao nó lại xuất hiện ở đây."
"Tất nhiên là làm thủ tục rút hồ sơ ra rồi, nhìn dáng vẻ này là biết nó chọn lựa xâm nhập sâu vào xuyên toa, không giống như những học sinh khác, tên này chắc chắn sẽ là một cường giả."
"Rút hồ sơ sao, cũng đúng, đã bốn tháng trôi qua rồi mới đến rút hồ sơ thì sao nộp vào đại học kịp, chắc chắn là về trường để ngẫm lại kĩ niệm đẹp cùng rút hồ sơ thôi, dù sao một khi đã lựa chọn con đường đó thì có rất ít thời gian rảnh."
Đúng lúc này có một người xuất hiện phía sau hai người này, nhìn về phía bóng lưng của Long Vũ, không ai khác chính là bác bảo vệ, người ngăn chặn những kẻ khác muốn lẻn vào nơi này.
"Đã trở về rồi sao, người được hiệu trưởng tán thưởng."
Hai mắt híp lại nhìn về bóng lưng của Long Vũ, quanh năm suốt tháng không ai thấy rõ được khuôn mặt của bác bảo vệ do có thứ gì đó ngăn cản bọn họ nhìn, xong trong trường chỉ có mỗi hiệu trưởng là có khả năng nhìn thấy.
"Mầm mống tốt như thế này nên được bảo vệ kĩ lưỡng."
Bảo vệ lẩm bẩm vài câu rồi biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.