Yêu Thầm Babylon

Chương 69: Ngoại truyện (6) Tháp Trắng (If)- Mạnh Thiều sau cơn mưa nhẹ, trông giống như một con thú nhỏ mềm mại.




Từ tháng Sáu đến tháng Tám là mùa mưa của Lễ Thành, những cơn mưa mùa hạ dệt nên một tấm lưới trong suốt và rực rỡ, giữ lại cái nóng, tiếng côn trùng rả rích và vô số tâm sự vô hình.

Mạnh Thiều ngồi thẫn thờ trong phòng ký túc xá trống không, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi liên miên. Cơn mưa này không có trong dự báo thời tiết và chẳng ai biết nó sẽ kéo dài bao lâu.

Điện thoại của cô để trên bàn, trong ánh sáng nhạt nhoà của trời mưa, màn hình chớp sáng vài lần.

Là Kiều Ca vừa gửi đến ảnh chụp chung của cô với các thầy cô giáo trong buổi sáng.

Kiều Ca nhắn: “Biết cậu không biết chỉnh sửa ảnh, mình đã chỉnh rồi nhé.”

Kiều Ca nhắn tiếp: “Mình rất muốn nhanh chóng xem ảnh tốt nghiệp xem mình trông thế nào.”

Mạnh Thiều trả lời cảm ơn trong tình trạng tinh thần không yên, mơ màng lưu lại tất cả các hình ảnh, không rõ liệu có bỏ sót hoặc lưu trùng không. Điều cô lo lắng nhất vẫn là mẩu giấy mình đã để lại trong ngăn kéo bàn của Trình Bạc Từ vào buổi sáng.

Anh đã thấy chưa? Nghĩ thế nào? Có muốn đi không?

Việc không muốn có bạn gái, chỉ là để đáp lại lời trêu chọc của mọi người, hay anh thật sự nghiêm túc?

Rất nhiều câu hỏi như những giọt mưa rơi từ mái hiên, làm dấy lên vô số cảm xúc nhỏ bé không lời giải đáp trong lòng Mạnh Thiều.

Chưa bao giờ cô suy nghĩ về điều gì lâu đến thế, do dự đến thế, sợ sai lầm đến thế.

Vì đó là anh, vì anh đã chiếm một phần quan trọng trong ba năm trung học của cô.

Thời gian hẹn với Trình Bạc Từ đã gần đến, có lúc Mạnh Thiều tự thuyết phục mình bỏ cuộc.

Anh sẽ không đến, dù có đến cũng là để từ chối cô.

Nhưng dù nghĩ vậy, trong lòng Mạnh Thiều vẫn còn chút gì đó không cam lòng.

Đã dũng cảm một lần, cô lại muốn bỏ cuộc sao?

Cô đã đưa bài của mình cho anh, học tiếng Anh để cùng anh tham gia hoạt động, giữa trời tuyết gửi sữa cho anh, tất cả những tình cảm chân thành của cô, chưa bao giờ nói rõ.

Cô từ nhỏ đã ít được yêu thương, khi đã dâng trọn tình yêu này cho anh, không thể thực sự vô tư cho đi mà không mong đợi gì. Trong mối tình dài đằng đẵng, không thấy ánh sáng này, cô cũng có những khao khát, những ham muốn, những chấp niệm không thể buông bỏ.

Đã quá sáu giờ một phút, nếu không đi sẽ không kịp nữa. Mạnh Thiều không biết lấy sức mạnh từ đâu, đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng thay chiếc váy mới mua, cầm theo chiếc ô rồi chạy ra ngoài.

Không gặp anh cũng được, bị anh từ chối cũng được, coi như cô đã cho mình một lời giải thích.

Anh là con bướm bay xa dần, ít nhất cô đã hết sức theo đuổi.

Mưa lớn đổ xuống, Mạnh Thiều đứng ở cửa Lễ Thành bắt xe, nhưng mãi không có ai nhận cuốc. Những giọt nước mưa rơi từ mép ô lên cánh tay cô, lạnh buốt.

Cuối cùng, một chiếc taxi bật đèn sương mù từ xa tiến lại, những giọt nước bắn lên ánh sáng nhấp nháy. Mạnh Thiều vội vã đưa tay từ dưới ô ra, vẫy xe.

Ngồi vào xe cô nói: “Đi đến Vịnh Tháp.”

Tài xế bật đồng hồ tính tiền, không kìm được nói: “Mưa to thế này mà cháu vẫn đi à?”

Mạnh Thiều vừa huỷ đơn trên ứng dụng gọi xe, vừa nói: “Cháu có hẹn.”

Thật ra cô cũng không biết liệu anh có đến hay không, nói chắc chắn như vậy vừa để trả lời câu hỏi của tài xế, cũng như tự nhủ với mình đừng do dự hay lung lay nữa.

Taxi kẹt trong thành phố một lúc, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, trong nỗi lo lắng cùng sự căng thẳng, Mạnh Thiều lờ mờ nhớ lại cảnh tượng cô và Trình Bạc Từ điên cuồng lần đó trước kỳ thi đại học...

Trong hệ thống âm thanh rẻ tiền của taxi phát lên bài “Có một chút rung động”, cô ngồi rất gần anh, mồ hôi ra khiến cô vội vàng lau, sợ anh thấy dáng vẻ lúng túng khi cô ra mồ hôi. Có lẽ anh đã để ý, nên mới nhờ tài xế bật điều hòa giúp.

Chỉ cần được anh ân cần chăm sóc một chút, dù chỉ là phép lịch sự, cũng đủ khiến cô xao xuyến.

Xe chạy thẳng đến Vịnh Tháp, từ xa Mạnh Thiều đã thấy bóng dáng tháp trắng mảnh mai ẩn hiện trong màn mưa.

Cô liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại.

Vì ban đầu không bắt được xe, sau đó lại kẹt xe trong thành phố, giờ đã là sáu giờ năm mươi phút rồi.

Tài xế taxi đỗ xe ở cổng khu du lịch, Mạnh Thiều vội vã quét mã QR thanh toán, khi mở cửa xe cô đồng thời bật ô, một tay kéo váy, trong ánh sáng lờ mờ của buổi chiều, cô lao qua cơn mưa đến quầy bán vé.

Hy vọng mơ hồ trong lòng như một đốm lửa đom đóm nhỏ bé, lúc tắt lúc sáng, như thể giây tiếp theo sẽ bị mưa lớn dập tắt, cũng như thể sắp bùng cháy vì khao khát mãnh liệt.

Khi quét mã thanh toán, cô nghe thấy nhân viên bán vé bên trong lẩm bẩm: “Không biết hôm nay là ngày gì mà một người rồi hai người đều đến dưới cơn mưa lớn này.”

Mạnh Thiều sững sờ một lúc, còn chưa kịp suy nghĩ sâu về ý nghĩa của câu nói đó thì nhân viên đã đưa ra một tấm vé lên tháp từ ô cửa nhỏ.

Cô nói lời cảm ơn, nắm chặt vé trong tay, rồi quay người chạy về hướng Tháp Trắng.

Mưa rơi quá lớn, dù có ô che cũng không ăn thua gì, chân váy của cô đã dính chặt vào chân, quần áo ướt sũng trở nên nặng nề, tóc cũng đã ướt, nhưng Mạnh Thiều không để tâm, dường như cả thế giới chỉ còn lại Tháp Trắng là mục tiêu duy nhất còn ý nghĩa, là đích đến mà cô sẽ dốc cả đời để chạm tới.

Bên trong tháp vẫn lạnh lẽo và ẩm ướt, vang vọng tiếng bước chân của Mạnh Thiều khi cô chạy lên cầu thang.

Khi gần đến đỉnh tháp, cô chợt chậm lại.

Tim cô đập mạnh vào lồng ngực, như thể vừa trải qua một kỳ thi quan trọng, muốn biết ngay đáp án nhưng lại sợ vì lo rằng mình đã làm sai.

Những giọt mưa rơi từ đầu ô, từ chân váy, từ những sợi tóc của cô, để lại dấu vết ướt đẫm trên sàn.

Giống như tình cảm mà cô đã cố gắng che giấu trong suốt thời thanh xuân, cuối cùng vẫn lan tỏa khắp nơi.

Quá trong sáng mà cũng quá mong manh, đã trao đi thì không thể thu lại.

Mạnh Thiều không cần nhìn cũng biết mình lúc này trông nhếch nhác đến thế nào.

Mái tóc vừa gội hôm qua có lẽ đã bết lại trên da đầu, một lọn tóc còn dính vào má, son môi đánh lúc rời khỏi nhà có lẽ đã trôi gần hết, chiếc váy cô tỉ mỉ chọn lựa nay đã loang lổ màu sắc, không chút đẹp đẽ, cũng chẳng thể gọi là thanh lịch.

Đây không phải là một bộ phim, cô không phải là nữ chính, dáng vẻ liều lĩnh này của cô thật không đẹp chút nào.

Mạnh Thiều từ từ, kiên quyết bước lên bậc thang cuối cùng.

Hơi thở cô như ngừng lại trong giây lát.

Cô không dám tin vào mắt mình, suýt nữa nghĩ rằng mình bị mưa làm cho sinh ảo giác.

Anh đã đến.

Trình Bạc Từ đã đến.

Anh đứng quay lưng về phía cô trên sân quan sát, người anh ướt sũng hơn cô, dưới chân là một chiếc ô dài màu đen.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Trình Bạc Từ quay người lại, đôi mắt anh đen sâu thẳm, như một đêm dài vô tận, cũng giống như một hồ nước sâu, có thể cuốn lấy người ta vào dòng xoáy không thể chống cự, nhấn chìm họ.

Khi nhìn thấy cô, đôi đồng tử vốn u tối của anh bỗng nhiên lay động, như có cảm xúc nào đó bất ngờ nổi lên, nhưng anh lại kiềm chế nó xuống.

“Mạnh Thiều, cậu đến muộn rồi.” Anh bình tĩnh nói.

Phía sau anh là những dãy đèn neon trong thành phố đã bật sáng.

Dừng lại một lúc, anh lại nói: “Tôi còn tưởng cậu không đến.”

Mặc dù giọng điệu của Trình Bạc Từ không có nhiều biến đổi, nhưng Mạnh Thiều cảm nhận rằng anh dường như không vui lắm.

Anh không mặc đồng phục, trên người là một chiếc áo thun trắng rộng vai bình thường, trên ngực có một logo nhỏ, giống như chiếc áo anh đã mặc khi chia sẻ kinh nghiệm thi đấu ở hội trường vào năm thứ hai trung học.

Mạnh Thiều nhỏ giọng nói “Xin lỗi." Rồi lại nói: “Tôi ra khỏi nhà hơi muộn, lúc đầu không bắt được xe, sau đó lại bị kẹt xe.”

Trình Bạc Từ khẽ mím chặt đôi môi, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt anh đã dịu đi đôi chút.

Mạnh Thiều lén quan sát anh, trong lòng đầy cảm giác áy náy và lo lắng. Những lọn tóc ướt dính trên trán anh phủ xuống đôi mắt, sống mũi cao của anh cũng vương vài giọt nước. Dù vậy, anh vẫn toát lên vẻ thanh tao, dù có bị mưa làm ướt sũng cũng không hề mất đi vẻ đẹp, ngược lại còn toát lên nét điển trai, giống như bức tượng Hy Lạp vừa được vớt lên từ đáy biển, mang theo sự mát lạnh và ánh sáng mờ ảo của đáy nước.

Cuộc đối thoại chợt ngắt quãng trong giây lát. Trình Bạc Từ nhận ra sự lưỡng lự của Mạnh Thiều, liền hỏi cô: "Gọi tôi đến đây, là có chuyện muốn nói sao?"

Mạnh Thiều do dự, rồi gật đầu: "Có."

Cô chợt nhận ra rằng từ lúc quyết định hẹn Trình Bạc Từ đến, cho đến khi thật sự đứng trước mặt anh, cô chưa từng nghĩ về cách bày tỏ tình cảm với anh. Tất cả thời gian của cô đều dành để do dự về việc có nên đi hẹn hay không, thậm chí cô còn chưa thử luyện tập một lần xem cảm giác khi nói ra ba từ đơn giản "Tôi thích cậu" sẽ thế nào.

Chiếc vé trong lòng bàn tay cô đã nhăn nhúm lại, không biết là do mồ hôi hay mưa.

Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, khiến chiếc ô dài đặt dưới chân Trình Bạc Từ lăn về phía Mạnh Thiều.

Cả hai cùng cúi người xuống, Trình Bạc Từ nhanh tay nhặt lên trước, và Mạnh Thiều chạm vào tay anh.

Nóng hổi.

Cô chưa kịp cảm thấy ngượng ngùng, chợt nhận ra đó là một cái nóng bất thường.

Anh bị sốt rồi.

Đến khi Trình Bạc Từ ngước lên nhìn cô, Mạnh Thiều mới nhận ra rằng đầu ngón tay của mình đã ở lại trên mu bàn tay anh quá lâu.

Cô lập tức rút tay lại như bị điện giật.

Mạnh Thiều cúi đầu xuống, nghĩ rằng nếu không phải vì sự bướng bỉnh của mình, hẹn anh ra vào một ngày mưa bão thế này, thì cậu thiếu gia quen được đưa đón bằng xe Maybach này đã chẳng bị ướt mưa đến vậy.

"Trình Bạc Từ." Mạnh Thiều gọi tên anh, định nói lời tỏ tình nhưng lại nuốt trở vào: "Cậu đang sốt, hay là về nhà uống thuốc hạ sốt trước đi."

So với sức khỏe của anh, những điều cô muốn nói trở nên không còn quan trọng.

Trình Bạc Từ không đáp lại, chỉ đứng thẳng người dậy.

Anh mơ hồ đoán được rằng Mạnh Thiều đã bỏ nhiều công sức để hẹn mình ra hôm nay là muốn nói điều gì, và cũng nhận ra cô đang tìm một cái cớ để không phải nói ra nữa.

Đã đến đây rồi, anh hoàn toàn có thể để cô thú nhận rồi mới đi, nhưng dáng vẻ hơi ướt của Mạnh Thiều giống như một con vật nhỏ mềm mại, khiến anh không nỡ vạch trần cô.

Hơn nữa, nếu tiếp tục đứng đây, cô cũng sẽ cảm lạnh.

"Thế còn cậu?" Trình Bạc Từ hỏi.

Mạnh Thiều dường như không hiểu, ngơ ngác nhìn anh.

"Cậu định làm gì?" Trình Bạc Từ cúi đầu, ánh mắt lướt qua làn da trắng mịn và đôi môi hồng của cô: "Mưa lớn thế này, cậu có bắt được xe không?"

Mạnh Thiều không nghĩ đến điều đó: "Tôi sẽ đợi thêm một lát, cậu không cần lo cho tôi."

Trình Bạc Từ nhìn cô một cái, cúi đầu lấy điện thoại ra bấm vài nút, sau đó đưa lên tai nói vài câu ngắn gọn. Mạnh Thiều nghe được anh bảo tài xế trong nhà đến đón.

Cúp điện thoại, anh bình thản nói: "Nhà tôi gần đây hơn trường, nếu cậu không ngại, có thể về trước với tôi để tránh mưa."

Mạnh Thiều không biết Trình Bạc Từ thường sống với ai: "Liệu có làm phiền gia đình cậu không?"

Trình Bạc Từ nhìn cô, giọng rất bình thản: "Tôi sống một mình."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.