Mạnh Thiều đã quen ở ký túc xá từ khi học ở Lễ Thành, nên khi mới đến Đại học N, cô không cảm thấy quá khó khăn để thích nghi. Chỉ là sau khi tách ra khỏi Hứa Nghênh Vũ và Kiều Ca, đôi khi có chuyện gì muốn chia sẻ, cô lại phải mất một lúc mới nhớ ra rằng họ giờ đã không còn thường xuyên gặp mặt nữa, những gì muốn nói chỉ có thể gửi qua tin nhắn.
Những bạn cùng phòng mới của cô đều rất thân thiện. Lúc mới nhập học, mọi người còn chưa quen thuộc, ngoài việc cùng nhau đi học và ăn uống, họ không nói chuyện quá nhiều. Nhưng chẳng bao lâu, khi đã hiểu rõ tính cách của nhau, Mạnh Thiều dần trở nên thân thiết với họ.
Trong một buổi tối trò chuyện trong ký túc xá, mọi người bắt đầu kể về những chàng trai họ từng thích ở thời trung học.
Khi đến lượt Mạnh Thiều, cô không ngờ mình lại kể lâu như vậy.
Tình cảm thầm lặng dành cho Trình Bạc Từ như một dây leo, lan tỏa suốt những năm tháng thanh xuân của cô, vươn ra từng nhành lá, mang theo niềm vui lẫn nỗi đau, gắn kết chặt chẽ vào từng khoảnh khắc trong cuộc đời.
Khi kể đến cuối, cô tưởng rằng các bạn cùng phòng đã chán và ngủ thiếp đi, nên dừng lại.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô đột ngột ngừng lại, căn phòng trở nên yên ắng. Bạn cùng phòng của cô - Loan Thiên Dương, không thể kiềm chế mà hỏi: "Hai người thật sự không còn liên lạc nữa sao?"
Những bạn khác cũng đồng loạt hưởng ứng khiến Mạnh Thiều nhận ra rằng họ chưa ngủ mà vẫn chăm chú lắng nghe câu chuyện của cô.
Cô lắc đầu, nói rằng không còn liên lạc nữa.
"Lạ thật, cậu đã có cách liên lạc rồi mà không nhắn tin cho cậu ấy à?" Loan Thiên Dương suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hơn nữa, mình cảm thấy cậu ấy cũng có chút cảm tình với cậu mà, nếu không thì tại sao lại đưa cậu về nhà tránh mưa chứ? Cậu còn nói cậu ấy lạnh lùng với các cô gái khác mà."
Một cô bạn khác, Giang Văn, cũng cổ vũ Mạnh Thiều: "Cậu nhắn tin cho cậu ấy đi, biết đâu lại có hy vọng đấy."
Ban đầu, Mạnh Thiều từ chối vì không dám, nhưng cuối cùng không chịu nổi sự thúc giục của các bạn, cô đành hứa rằng sẽ nhắn vào ngày mai vì hôm nay đã quá muộn rồi.
Cô tưởng các bạn sẽ quên chuyện này vào ngày hôm sau, nhưng không ngờ trước giờ học chuyên ngành lúc tám giờ sáng, Loan Thiên Dương ngồi cạnh cô lại nhắc: "Nhớ đấy Mạnh Mạnh, phải nhắn tin cho 'nam thần' của cậu."
Lớp trưởng của họ, Chu Quân, nghe thấy liền hỏi: "Nam thần nào cơ?"
Mạnh Thiều lập tức kéo nhẹ Loan Thiên Dương dưới bàn.
Loan Thiên Dương cười tươi, quay lại xua tay trước mặt Chu Quân: "Không liên quan đến cậu đâu, lớp trưởng đừng tò mò."
Chu Quân cũng không giận, chỉ cười đùa: "Bí mật nhỏ hả?"
Loan Thiên Dương đáp đúng thế, rồi quay lại, tiến gần hơn đến Mạnh Thiều, nhìn cô mở trang trò chuyện với Trình Bạc Từ.
Mạnh Thiều bối rối: "Mình đột ngột nhắn tin như vậy, liệu cậu ấy có thấy lạ không?"
"Ngại gì chứ, nghĩ sao là việc của cậu ấy. Mình thấy cậu lúc hỏi bài thầy cô thì rất năng nổ, sao lại do dự thế này trước cậu ấy nhỉ." Loan Thiên Dương nói.
Mạnh Thiều từ từ gõ vào khung nhập liệu, hỏi Trình Bạc Từ: "Khai giảng thế nào rồi?"
Câu hỏi không có gì mới mẻ, lại khá mơ hồ, giống như những câu nói giữa những người đã lâu không liên lạc.
Nhưng cô không giỏi bắt chuyện, cũng không nghĩ ra cách hỏi nào tốt hơn, không biết phải làm thế nào để anh trả lời, cũng không biết phải làm sao để không lộ ra tình cảm của mình.
Sau khi gõ dòng chữ ấy, Mạnh Thiều ngập ngừng mãi không nhấn gửi.
Loan Thiên Dương sốt ruột, liền cầm lấy ngón tay cô, bấm gửi luôn.
Mạnh Thiều theo phản xạ định rút lại tin nhắn, nhưng Loan Thiên Dương liền răn đe, bảo cô phải đợi.
Lúc này, chuông báo giờ học vang lên, giáo viên bước vào lớp, bật máy tính lên và nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu bài giảng."
Mạnh Thiều chần chừ một lúc, rồi không động đến điện thoại nữa.
Dù lúc gửi thì do dự như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn mong anh sẽ hồi đáp.
Bình thường, Mạnh Thiều luôn tập trung học hành, nhưng hôm nay, cô không ngừng để ý, mong chờ một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình.
Trình Bạc Từ không trả lời ngay lập tức, Mạnh Thiều cứ mãi chìm đắm trong những suy nghĩ lo lắng. Cô tự hỏi liệu có phải anh đang khó chịu với mình hoặc có cảm thấy cô thật kỳ quặc.
Cuối cùng, điện thoại rung lên một cái. Mạnh Thiều muốn ngay lập tức xem tin nhắn, nhưng cô cố gắng kiềm chế, đợi đến khi tan học mới mở khóa màn hình.
Nhưng đó chỉ là một tin nhắn quảng cáo từ một cửa hàng trực tuyến.
Tâm trạng cô trùng xuống, đã hơn nửa tiếng trôi qua kể từ khi cô gửi tin nhắn nhưng Trình Bạc Từ vẫn chưa hồi đáp.
Mạnh Thiều đặt điện thoại xuống, lòng đầy hối hận vì sao mình lại quá bốc đồng. Ngay khi cô còn đang chìm trong sự thất vọng, màn hình lại sáng lên lần nữa.
Lần này, đúng là một tin nhắn từ ứng dụng trò chuyện.
Mạnh Thiều vội vàng mở ra, Loan Thiên Dương cũng ghé sát lại hỏi: "Có trả lời không? Có trả lời không?"
Trình Bạc Từ: "Cũng ổn."
Trình Bạc Từ: "Còn cậu thì sao?"
Mạnh Thiều chuẩn bị gõ chữ, nhưng Loan Thiên Dương lại giữ tay cô lại: "Cứ để cậu ấy chờ một chút, đừng trả lời nhanh quá."
Cô còn dặn dò thêm: "Khi trò chuyện với cậu ấy, nhớ mở rộng thêm chủ đề, như vậy mới có thể nói chuyện lâu hơn."
Mạnh Thiều không biết trò chuyện cũng có nhiều quy tắc khéo léo như vậy. Theo lời Loan Thiên Dương, cô đợi đến khi tan học, hòa vào dòng người đi ra khỏi lớp mới nhắn lại cho Trình Bạc Từ: "Tôi cũng ổn, chỉ là chưa quen với thời tiết miền Nam lắm. Tháng sau còn phải đi huấn luyện quân sự, nghe nói rất vất vả."
Cô chăm chú gõ tin nhắn vào điện thoại, không để ý có người đột ngột dừng lại phía trước, nên vô tình va phải.
Người đó quay đầu lại, Mạnh Thiều lập tức nói xin lỗi.
Người bị cô va vào chính là Chu Quân, cậu ta nhìn thoáng qua điện thoại của cô: "Nhắn tin chăm chú thế? Bạn trai à?"
Mạnh Thiều mặt đỏ lên, lắc đầu phủ nhận.
Chu Quân chợt nhớ ra gì đó: "Ồ, là nam thần đúng không?"
Loan Thiên Dương thấy Mạnh Thiều lúng túng, liền giải vây: "Lớp trưởng, sao cậu lại chăm chăm nghe chuyện của con gái thế? Sau này có cậu ở đây thì bọn tôi không dám nói chuyện nữa."
"Xin lỗi, xin lỗi." Chu Quân xin lỗi họ: "Tôi chỉ đùa chút thôi."
Khi bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, Mạnh Thiều nhận được tin nhắn mới từ Trình Bạc Từ.
Anh hỏi: "Tại sao không đăng ký học ở trường ở Thủ đô?"
Mạnh Thiều đứng khựng lại.
Ngày hôm đó trời trong xanh, dù màn hình điện thoại tự động tăng độ sáng lên mức cao nhất, nhưng dưới ánh mặt trời, nó vẫn trông khá tối. Dòng chữ mà Trình Bạc Từ gửi hiện rõ trên màn hình, nhưng ý nghĩa của câu hỏi ấy vẫn mờ mịt trong tâm trí cô. Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi điều đó, và cũng không thể nhìn thấu được ý định của anh khi nói vậy.
Loan Thiên Dương hỏi cô tại sao lại đứng yên, trong khi họ cần đi đến một tòa nhà khác để học tiết tiếp theo.
Mạnh Thiều chợt tỉnh, cất điện thoại và nói: "Mình đến đây."
Điểm số của cô trong nhóm học sinh khối Xã hội khá cao, không phải là không đủ để đậu vào các trường tốt ở Thủ đô. Nhưng ngay cả khi cô đã đến Thủ đô, liệu điều đó có thay đổi được gì không?
Lễ Ngoại nhỏ bé như vậy, cô và anh dù ở gần nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở mối quan hệ đơn phương và thầm lặng. Còn Thủ đô thì quá lớn, có lẽ gặp anh một lần thôi cũng là điều khó khăn.
Mạnh Thiều rất thích Trình Bạc Từ, nhưng cô luôn cân nhắc giữa lợi và hại. Cô là người bình thường, không dám hy sinh quá nhiều vì anh. Trường N là lựa chọn tốt nhất với điểm số của cô, đến đây là quyết định hợp lý nhất. Dù khí hậu khó thích nghi hay việc không thể gặp anh cũng là điều cô phải chấp nhận.
Nhưng Trình Bạc Từ hỏi như vậy, cô thật sự không hiểu anh muốn nói gì.
Lần này không phải vì nhớ lời dặn của Loan Thiên Dương mà chậm rãi trả lời, Mạnh Thiều thực sự không biết phải đáp lại thế nào.
Cùng bạn cùng phòng đi đến tòa nhà học môn thứ hai, ngồi vào chỗ trong lớp học, Mạnh Thiều mới lấy điện thoại ra. Nhìn dòng tin nhắn, không hiểu sao cô lại vô thức nhắn lại: "Không phải cậu từng nói Đại học N rất tốt sao?"
Trình Bạc Từ đã từng hai lần nói với cô rằng Đại học N rất ổn, thậm chí chỉ cần lướt lên vài dòng trong cuộc trò chuyện lần trước là có thể thấy.
Mạnh Thiều nghĩ có lẽ cô đã đặt một câu hỏi khó cho anh, bởi một lúc lâu sau, anh mới nhắn lại một chữ "Ừm."
Rồi anh tiếp: "Vậy thì cố gắng thích nghi nhé."
Không muốn để cuộc trò chuyện kết thúc như vậy, suốt cả ngày hôm đó, Mạnh Thiều cứ ngắt quãng tìm đề tài để tiếp tục trò chuyện với Trình Bạc Từ.
Có lẽ hôm nay anh rảnh rỗi, hoặc cũng có thể là vì lịch sự, nên cô hỏi gì anh cũng trả lời, thỉnh thoảng còn chủ động hỏi cô vài câu.
Nhờ vậy, Mạnh Thiều biết được rằng Trình Bạc Từ khai giảng sớm, đã hoàn thành huấn luyện quân sự, và hiện tại đang đọc cuốn sách One-Dimensional Man, tạm dịch là Con Người Một Chiều, một cuốn sách rất nổi tiếng. Anh khuyên cô nên đọc bản gốc vì bản dịch không được mượt mà.
Buổi tối, Mạnh Thiều có thói quen lên thư viện để tự học. Khi trở về phòng, các bạn cùng phòng đều tụ tập quanh cô, tò mò hỏi có tiến triển gì với Trình Bạc Từ không.
Mạnh Thiều hơi ngại ngùng đáp: "Cậu ấy đã trả lời tin nhắn của mình."
"Rồi sao nữa? Rồi sao nữa?" Loan Thiên Dương hào hứng hỏi.
Mạnh Thiều nói: "Rồi tụi mình nói chuyện một chút."
Giang Văn xen vào: "Vậy thời gian này cậu cứ nói chuyện với cậu ấy mỗi ngày đi. Sau đó nhờ cậu ấy giúp một việc nhỏ, rồi lấy cớ đó mà tặng cậu ấy một món quà, hoặc khi nào nghỉ về quê thì mời cậu ấy đi ăn, như vậy sẽ có cơ hội gặp gỡ nhiều hơn."
"Văn Văn nói đúng." Loan Thiên Dương gật đầu, "Mình sẽ nghĩ giúp cậu xem có việc gì nhờ cậu ấy giúp được."
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi bất chợt reo lên: "Có rồi! Trong buổi giới thiệu cho sinh viên mới, người ta có nói rằng các trường đại học không thể xem luận văn trong cơ sở dữ liệu của trường khác. Cậu có thể nhờ cậu ấy tải giúp một bài báo từ cơ sở dữ liệu của trường Đại học P, mình nhớ là có nhiều luận văn nổi tiếng ở đó."
Mạnh Thiều sợ việc nhờ vả Trình Bạc Từ quá sớm sẽ khiến anh thấy lạ, nên đã đắn đo mãi mà chưa dám mở lời. Cho đến một buổi tối gần cuối học kỳ, bạn cùng phòng thấy cô đang ngồi đan khăn dưới ánh đèn bàn.
Loan Thiên Dương tò mò sờ vào cuộn len màu xám: "Cậu còn biết đan cả cái này à?"
"Trước đây học trên mạng." Mạnh Thiều đáp.
Cô đã phải xem video từng giây từng phút, trong lúc luyện tập nhiều lần bị kim đâm vào tay, phải dán băng cá nhân rất lâu.
Loan Thiên Dương nhìn cô đan một lúc rồi nhận xét: "Trông như kiểu của con trai dùng ấy."
Mạnh Thiều không nói gì, nhưng lại đan sai một mũi. Cô vội vàng bỏ kim xuống, cố gắng sửa lại lỗi sai của mình.
Loan Thiên Dương nhìn phản ứng của cô, lập tức hiểu ra: "Ồ, là đan cho cậu Trình Bạc Từ nhà cậu đúng không?"
Cả phòng đã thuộc lòng cái tên Trình Bạc Từ.
Mạnh Thiều cúi mắt, không phủ nhận: "Cậu nghĩ cậu ấy có thích không?"
Chưa kịp nhờ Trình Bạc Từ giúp đỡ, cô đã chuẩn bị sẵn quà cho anh. Mạnh Thiều không biết liệu mình có đang tự mình đa tình hay không.
Cuộn len là len lông cừu, cô đã mất rất nhiều thời gian chọn màu sắc tại cửa hàng, dùng tiền phụ cấp học kỳ này khi làm trợ lý thư viện để mua nó.
Cô biết rõ anh chẳng thiếu gì, những thứ anh dùng hằng ngày cô cũng không thể mua nổi. Cô không có khiếu lãng mạn, điều duy nhất cô có thể tặng chỉ là chút tình cảm chân thành, giản dị này.