Yêu Thầm Babylon

Chương 76: Ngoại truyện (13) Tháp Trắng (If) - Cô thực sự đã có một khoảnh khắc thân mật với anh.




Từ "bạn gái" được Trình Bạc Từ thốt ra bằng giọng trầm ấm, như một luồng điện nhẹ nhàng len lỏi qua màng tai của Mạnh Thiều khiến cô không kịp phản ứng.

Anh trông rất bình thản, bình thản đến mức như thể không hề nhận ra ý nghĩa ẩn sau câu nói vừa rồi của mình.

Mạnh Thiều nghĩ có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, Trình Bạc Từ chắc không có ý ám chỉ gì cô.

Làm sao anh có thể ám chỉ cô điều đó chứ.

Một lúc sau, cô nghe thấy giọng mình hơi khô khốc hỏi: "Vậy cậu nói sao? Không giải thích rõ ràng à?"

Trình Bạc Từ nhìn cô, khuôn mặt vẫn bình thản: "Giải thích gì chứ?"

Mạnh Thiều chợt sững người, rồi mới nhớ ra, anh thật sự không phải là người thích giải thích những chuyện này.

Nhưng khi biết có người hiểu lầm rằng cô và anh là một đôi, trong lòng cô vẫn dấy lên một niềm vui ảo diệu, dù đó không phải là sự thật.

Sợ rằng cảm xúc của mình vì phút giây lơ đễnh này sẽ bị anh phát hiện, Mạnh Thiều vội vàng chuyển chủ đề: "Cậu sẽ ở đây mấy ngày?"

Trình Bạc Từ dường như hơi thất vọng vì cô không trả lời câu hỏi của anh, ngừng lại một chút rồi mới trả lời: "Tối nay tôi có cuộc họp với thầy, sáng mai sẽ đi khảo sát, rồi chiều tối sẽ lên tàu cao tốc về."

Mạnh Thiều gật đầu: "Vậy à?"

Dừng vài giây, cô dùng giọng điệu mà mình cho là tự nhiên nhất hỏi: "Vậy chiều nay cậu có kế hoạch gì chưa? Định làm gì?"

Trình Bạc Từ nói anh chưa có ý định gì cả.

Những người bạn đi cùng ban đầu đã hẹn anh chiều nay đi tham quan vài địa điểm nhưng anh đã từ chối.

Khi biết mình sẽ đến đây, điều đầu tiên anh nghĩ tới là muốn gặp Mạnh Thiều.

Không kịp nghĩ tại sao mình lại muốn gặp cô đến thế, anh đã nhắn tin cho cô, và khi nhận được phản hồi từ cô, trong lòng anh như có tảng đá nặng được trút bỏ.

Nghe Trình Bạc Từ nói anh rảnh, Mạnh Thiều hơi do dự rồi hỏi: "Cậu có muốn tôi dẫn cậu đi tham quan không?"

Trong lòng cô có chút lo lắng, sợ rằng anh sẽ từ chối.

Nhưng anh chỉ tự nhiên đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ trong khi đang từ từ tháo chiếc khăn quàng cổ.

Cứ như thể anh không hề nhận ra sự dò xét, bất an, và nỗ lực tiếp cận của cô, những nỗ lực mà cô luôn sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

Mạnh Thiều bắt đầu ăn cơm, cô mới nhận ra mình đã quá bối rối vì sự xuất hiện của anh, nên lúc lấy cơm không chú ý, để cho cô phục vụ trong căn tin cho mình một phần thịt bò xào hành tây.

Cô không thích ăn hành tây.

Mạnh Thiều vốn tiết kiệm, cô sẽ không vì trong món ăn có thứ không thích mà bỏ phí, chỉ đơn giản là gắp hết hành tây ra đặt sang một bên.

Khi ngẩng đầu lên, Mạnh Thiều phát hiện Trình Bạc Từ đang nhìn vào đĩa cơm của cô.

Cô đoán anh đang nghĩ gì: "Cậu... có muốn ăn không?"

Nghe cô hỏi vậy, Trình Bạc Từ có chút ngạc nhiên, ánh mắt anh loé lên một chút, rồi như thay đổi ý định, anh đáp có.

Mạnh Thiều chưa kịp động đũa sau khi gắp hết hành tây ra, nên cô không nghĩ nhiều, chỉ đẩy đĩa cơm về phía anh một chút.

Rồi cô thấy Trình Bạc Từ gắp hết hành tây mà cô không ăn qua đĩa của mình.

Cô ngẩn người một lát.

Sau khi gắp xong, anh bình thản nói với cô: "Xong rồi."

Mạnh Thiều không thể tin được, hỏi: "Sao cậu lại thích ăn hành tây chứ?"

Trình Bạc Từ bị giọng nói của cô làm cho buồn cười: "Cậu nghĩ thứ mà cậu không thích thì người khác cũng không được thích sao?"

Mạnh Thiều nghẹn lời, chỉ biết nói "Vậy à?"

Trong nét ngoan ngoãn của cô hiện lên chút ngạc nhiên và khó hiểu. Đôi mắt cô lấp lánh, khiến Trình Bạc Từ không thể không nhìn lâu thêm một chút.

Rồi anh thấy dái tai của Mạnh Thiều đỏ lên, mỏng manh và đỏ rực.

Cô cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lén nhìn anh, như muốn xem anh sẽ ăn hành tây thế nào, nhưng bị anh bắt gặp.

Hai ánh mắt gặp nhau trên khoảng không nhỏ hẹp của bàn ăn, Mạnh Thiều lập tức cúi đầu xuống.

Từ từ, các khớp ngón tay của cô cũng bắt đầu ửng hồng.

Trình Bạc Từ khẽ nhếch môi cười.

Anh không nói cho Mạnh Thiều biết rằng, thực ra anh cũng không thích ăn hành tây.

Sau khi ăn xong, Mạnh Thiều cùng Trình Bạc Từ đứng dậy rời khỏi căng-tin. Cô nhắc đến vài điểm tham quan nổi tiếng trong thành phố và hỏi anh muốn đi đâu.

Trình Bạc Từ hỏi: "Có chỗ nào cậu chưa đi không?"

Mạnh Thiều suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chùa Ung Thịnh, trước kỳ thi cuối kỳ, bạn cùng phòng của tôi đã định rủ tôi đến đó cầu nguyện nhưng cuối cùng bọn tôi bận quá nên không kịp đi. Nghe nói cầu nguyện ở đó rất linh nghiệm."

"Vậy thì đi chỗ đó đi." Trình Bạc Từ đáp.

Sau khi nói xong, anh quay sang nhìn cô: "Cậu định cầu gì?"

Mạnh Thiều nhất thời cứng họng.

Cầu gì nhỉ? Suốt thời gian qua, cô đều dựa vào sự nỗ lực của chính mình để vượt qua mọi thử thách. Ở những nơi như chùa chiền, nơi mà không gian mờ ảo hòa quyện với mùi hương khói, ai ai cũng cầu xin những điều khó đạt được trong cuộc sống. Nếu cô thực sự có điều gì muốn cầu, thì đó chỉ là mong có thể gần anh thêm một chút.

Thậm chí, cô không dám ước mơ trở thành "bạn gái" như lời anh nói.

Nhưng những điều này cô không thể nói với anh, nói ra sẽ vượt quá giới hạn, và cô sợ rằng mối quan hệ hiện tại giữa họ cũng sẽ chẳng còn.

Vì vậy, Mạnh Thiều nói: "Chắc là cầu học hành suôn sẻ, mong Bồ Tát phù hộ cho tôi thi cuối kỳ đạt kết quả tốt."

Đó là một câu trả lời không chân thật. Nếu Bồ Tát phát hiện ra cô đang nói dối lòng mình, hy vọng Người sẽ không trách phạt cô.

Khi hai người bước ra khỏi cổng, họ tình cờ gặp Chu Quân.

Cậu ta thấy Mạnh Thiều và Trình Bạc Từ đang đi về phía cổng trường liền thuận miệng hỏi: "Đi chơi à?" Rồi như vô tình nhắc nhở: "Đừng quên cuối tuần này phải nộp bài tập cho tôi đấy. Tôi sẽ tổng hợp lại rồi nộp cho thầy."

Mạnh Thiều gật đầu, nói rằng cô nhớ.

Chu Quân định nói thêm thì Trình Bạc Từ bất ngờ lên tiếng: "Bây giờ còn mấy ngày nữa mới đến cuối tuần, không cần nhắc đến bài tập vội đâu."

"Đúng là không cần gấp, tôi chỉ nhắc để cậu ấy không quên thôi." Chu Quân cười nhẹ.

Mạnh Thiều liếc nhìn Trình Bạc Từ, rồi quay sang Chu Quân nói: "Cảm ơn lớp trưởng, bọn mình đi đây."

Giọng của cô vốn dĩ nhỏ nhẹ, khi nói lời cảm ơn lại càng nghe thật dịu dàng.

Chu Quân vẫy tay chào họ: "Chúc vui vẻ nhé."

Chùa Ung Thịnh cách Đại học N khá xa. Khi vừa ra khỏi cổng trường, Mạnh Thiều theo phản xạ bước về hướng ga tàu điện ngầm, nhưng Trình Bạc Từ đã giơ tay gọi một chiếc taxi vừa đi ngang qua cổng trường.

Chiếc xe dừng lại trước mặt họ, Trình Bạc Từ mở cửa xe cho Mạnh Thiều, giọng anh trầm nhẹ: "Lạnh thế này, đừng đi tàu điện ngầm nữa."

Mạnh Thiều cảm nhận được dường như anh không vui.

Cô ngồi vào ghế sau, Trình Bạc Từ cũng bước vào theo.

Bên trong xe tràn ngập không khí lạnh giá của mùa đông. Trong lúc Trình Bạc Từ đóng cửa, Mạnh Thiều tranh thủ nhìn nghiêng khuôn mặt anh, đường viền hàm của anh căng nhẹ, trông thực sự không giống như đang vui.

Theo ấn tượng của cô, Trình Bạc Từ không phải là người thường xuyên thay đổi cảm xúc. Mạnh Thiều không khỏi cảm thấy có chút bối rối.

Trên đường đi, cô cố tìm chuyện để nói chuyện với anh, anh cũng trả lời nhưng Mạnh Thiều vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Trình Bạc Từ." Cô không thể kìm nén, gọi tên anh: "Có phải cậu mệt rồi không?"

Mạnh Thiều muốn nói rằng nếu anh mệt, có thể về khách sạn nghỉ ngơi, không nhất thiết phải ra ngoài cùng cô.

Nhưng Trình Bạc Từ bảo rằng anh không mệt.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô khi nói điều đó, hàng mi tạo thành một bóng mờ nhạt trên mí mắt, trong thời tiết tuyết rơi, ánh sáng không đủ, những đường nét trên gương mặt anh càng thêm rõ ràng và khắc sâu.

Một chút màu sắc của chiếc khăn quàng ló ra khỏi cổ áo.

Ngón tay Mạnh Thiều nắm chặt lấy ghế, vội vàng nhìn sang hướng khác và nói: "Vậy thì tốt."

Chiếc xe dừng lại ở đầu con phố đi bộ trước cổng chùa Ung Thịnh, tài xế bảo rằng đường phía trong khó đi nên để họ xuống ở đây.

Trình Bạc Từ trả tiền, sau đó mở cửa xe bước xuống.

Tuyết rơi xuống đất nhanh chóng tan chảy, bị bánh xe cán qua biến thành những vệt bùn đen. Khi Mạnh Thiều bước xuống, Trình Bạc Từ nói: "Cẩn thận váy của cậu."

Cô khẽ nâng vạt váy, khi đế giày chạm vào mặt đất, bất chợt cô nhớ đến ngày mưa bão trong kỳ nghỉ hè ở Lễ Thành, khi cô cũng vội vàng nâng váy chạy về phía anh.

Hai người chậm rãi bước dọc theo con phố, Mạnh Thiều nhìn thấy một chiếc xe đẩy bán nhang đèn ở phía đối diện, liền nói với Trình Bạc Từ: "Chúng ta có nên mua một nén nhang không?"

Anh không cười cô mê tín, chỉ nói: "Đi thôi."

Mạnh Thiều bước xuống lề đường, con đường ở đây hẹp và không có đèn giao thông. Cô cẩn thận nhìn xung quanh, xác nhận không có gì nguy hiểm rồi mới cùng Trình Bạc Từ băng qua đường.

Đột nhiên, từ con hẻm nhỏ giữa hai dãy nhà phía sau vang lên tiếng động cơ chói tai.

Trước khi kịp phản ứng, Mạnh Thiều đã bị Trình Bạc Từ nắm lấy cánh tay, kéo mạnh về phía anh.

Cảnh sắc nhộn nhịp của con phố, dòng người qua lại, bùn và những hạt tuyết li ti bắn lên trong tầm nhìn của cô, gương mặt cô áp vào bề mặt áo khoác lông của anh.

Đó là vị trí gần ngực anh.

Tiếng động cơ dần xa, giọng nói của Trình Bạc Từ vang lên rất gần, có thêm chút âm vang từ lồng ngực: "Xe máy."

Khoảng cách giữa hai người gần như ôm nhau.

Mạnh Thiều không đáp lại, giả vờ như không hiểu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chỉ một giây thôi, cô muốn tự lừa dối mình rằng đây là một cái ôm thật sự, rằng cô thực sự đã có một khoảnh khắc thân mật với anh.

Không dám dừng lại quá lâu, sợ rằng anh sẽ nhận ra điều gì đó, Mạnh Thiều định rời xa, nhưng ngay lúc đó cô cảm nhận được bàn tay anh đặt lên lưng mình.

Hơi thở của cô như bị ngắt quãng.

Mạnh Thiều nghe thấy giọng Trình Bạc Từ nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Cậu sợ không?"

Anh còn vỗ nhẹ lên lưng cô để trấn an.

Mạnh Thiều gần như muốn cảm ơn chiếc xe máy liều lĩnh kia.

Cảm ơn sự vội vàng của nó trong ngày tuyết rơi này, đã cho cô một khoảnh khắc bất ngờ và trọn vẹn.

"Có một chút." Cô nói.

Mạnh Thiều biết rằng đây là lúc mình nên rời khỏi vòng tay của Trình Bạc Từ, cô khẽ động cánh tay, nhưng anh vẫn chưa buông tay.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, và bắt gặp ánh mắt của anh.

Trong đôi con ngươi đen láy của anh phản chiếu hình ảnh của cô.

Trái tim Mạnh Thiều vừa mới ổn định lại một lần nữa rung lên mạnh mẽ.

Cô không dám nhìn thẳng vào anh, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta qua đường thôi."

Trình Bạc Từ không đáp ngay, dường như anh đang nghĩ đến điều gì khác.

Cô cẩn thận nhìn anh lần nữa, phát hiện ánh mắt anh vẫn dừng lại trên gương mặt mình.

"Trình Bạc Từ." Mạnh Thiều gọi anh.

Anh như bừng tỉnh: "Ừ."

Rồi buông cánh tay đang nắm lấy cô.

Khi họ tiếp tục băng qua đường, Mạnh Thiều cảm thấy luồng không khí lạnh lẽo sắc bén dường như không còn tuân theo quy luật tự nhiên nữa, nó bỗng trở nên ấm áp một cách bất ngờ, nhẹ nhàng trôi qua, bao bọc cả hai người.

Khi họ đến quầy bán nhang, người bán hàng nhiệt tình giới thiệu với Mạnh Thiều: "Cô gái, chùa Ung Thịnh rất linh thiêng, mọi điều ước của cô sẽ được Bồ Tát đáp ứng."

Mạnh Thiều nghĩ đến mong muốn được gần gũi với Trình Bạc Từ trước khi đến đây, cô mỉm cười và nói: "Đúng là rất linh."

Trình Bạc Từ đứng bên cạnh, trí nhớ của anh rất tốt, không quên rằng cô đã nói đến đây để cầu học hành. Anh ngay lập tức nhận ra sự mâu thuẫn trong lời nói của cô: "Chưa có kết quả thi mà, sao cậu đã biết là linh rồi?"

Ngón tay đang chọn nhang của Mạnh Thiều chợt khựng lại.

Anh tiến lại gần cô một bước, giọng anh như ẩn chứa ý tứ sâu xa: "Hay là cậu cầu điều gì khác?"


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.