Yêu Thầm Babylon

Chương 77: Ngoại truyện (14) Tháp Trắng (If) - Nếu lòng anh dâng lên những ý nghĩ không phù hợp trước Thần Phật.




Không gian xung quanh ồn ào, lời nói của Trình Bạc Từ nhanh chóng bị nhấn chìm trong dòng người qua lại, Mạnh Thiều không kịp đáp lại câu hỏi của anh, mà Trình Bạc Từ cũng không nhắc lại.

Anh quét mã QR để thanh toán rồi nhận lấy túi đồ từ người bán.

Khi cả hai chuẩn bị băng qua đường để quay trở lại phía đối diện, Mạnh Thiều thoáng thấy Trình Bạc Từ đang đưa tay về phía cô.

Như thể anh muốn nắm tay cô.

Cô đã bắt đầu suy nghĩ, nếu anh thật sự làm vậy, cô sẽ phải phản ứng ra sao.

Rất căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó, anh chỉ khẽ chạm vào tay áo cô bằng đốt ngón tay, như để nhắc nhở cô chú ý đến giao thông xung quanh: "Cẩn thận."

Thế là cô nhận ra, mình đã nghĩ quá nhiều.

Thực ra, Trình Bạc Từ muốn nắm tay Mạnh Thiều.

Trước khi băng qua đường, anh nhớ lại chiếc xe máy vừa rồi, anh cảm thấy nếu không nắm lấy tay cô, anh sẽ không yên tâm.

Nhưng khi tay đã đưa lên, anh mới nhận ra hành động này không phù hợp nên cuối cùng chỉ chạm nhẹ vào tay áo cô.

Cùng Mạnh Thiều bước vào chùa, nhìn cô đứng trước tượng Phật lớn, thành tâm nhắm mắt cầu nguyện, Trình Bạc Từ không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc khi anh kéo cô vào lòng.

Qua lớp áo len và áo khoác, hơi thở của cô nhẹ nhàng chạm vào anh. Khi anh vỗ nhẹ lưng cô để trấn an, trong đầu lại hiện lên ý nghĩ rằng nếu ôm cô lúc này, có lẽ sẽ rất đột ngột.

Gương mặt trắng trẻo của cô áp sát vào ngực anh, đôi môi mềm mại như hoa anh đào nở rộ vào mùa xuân, nhìn xuống cô, lòng anh dâng lên một cơn xúc động mãnh liệt, không muốn chỉ dựa vào cơ hội bảo vệ này mà tiếp cận cô.

Trình Bạc Từ không cầu nguyện, chỉ đứng trong căn phòng tối om và lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt bên với những đường nét mềm mại của Mạnh Thiều

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua những ô cửa gỗ, rọi vào trong tạo thành một vệt sáng mờ mỏng trên mặt đất, trong lòng anh dâng lên những ý nghĩ không phù hợp trước Thần Phật.

Mạnh Thiều cầu nguyện với tâm trạng đầy lo lắng. Khi nãy, lúc mua đồ, Trình Bạc Từ đã hỏi một câu làm cô cảm thấy anh như có khả năng đọc được suy nghĩ. Cô đứng gần anh như vậy, liệu anh có nhìn thấu tâm tư của mình không?

Nhưng cuối cùng, cô vẫn cầu nguyện những điều cô muốn.

Vì buổi tối Trình Bạc Từ còn phải họp cùng nhóm nghiên cứu nên sau khi rời chùa, Mạnh Thiều cùng anh đi dạo trên con phố đi bộ gần đó một lúc rồi bắt taxi trở về.

Mạnh Thiều sợ anh sẽ trễ giờ nên đề nghị anh thả cô ở trạm tàu điện ngầm gần nhất, nhưng anh nhất quyết đưa cô về đến cổng trường.

Lúc mở cửa xe xuống, Mạnh Thiều cảm thấy một nỗi buồn không tên, cô không biết lần tới gặp lại anh sẽ phải chờ đến khi nào.

Cô nói tạm biệt, Trình Bạc Từ dặn dò cô cẩn thận khi về ký túc xá, đừng để trượt ngã.

Mạnh Thiều có chút lưu luyến khoảnh khắc này, chỉ cần nói thêm một câu thôi, cô sẽ có thêm vài giây bên anh: "Cậu về đến nơi thì nhắn tin cho tôi nhé."

Trình Bạc Từ không thấy phiền: "Được."

Không còn gì để nói thêm, Mạnh Thiều đóng cửa xe, đứng yên nhìn chiếc taxi đưa anh rời đi. Qua cửa sổ xe, hình bóng anh hiện lên rõ ràng như lớp tuyết trắng phủ kín trái tim cô suốt nhiều năm.

Khi Mạnh Thiều về đến ký túc xá, Giang Văn đang nằm trên giường xem phim bằng iPad. Thấy Mạnh Thiều về, Giang Văn nhanh chóng tạm dừng: "Sao rồi, sao rồi, có tiến triển gì không?"

"Chắc là không." Mạnh Thiều đáp.

Rồi cô lại không chắc lắm, bèn nói thêm: "Mình cảm thấy buổi chiều cậu ấy không vui."

"Không vui à? Kể cho mình nghe xem chuyện gì xảy ra." Giang Văn nói.

Mạnh Thiều kể lại mọi chi tiết trong buổi gặp gỡ với Trình Bạc Từ. Khi cô nói đến đoạn cả hai gặp Chu Quân ở cổng trường, Giang Văn bảo: "Dừng, dừng lại, cậu nói lại xem, trước khi lên xe hai người gặp ai?"

"Là lớp trưởng của chúng ta, cậu ta nhắc mình nộp bài tập." Mạnh Thiều đáp.

Giang Văn hỏi: "Rồi Trình Bạc Từ phản ứng thế nào?"

Mạnh Thiều nhớ lại rồi trả lời: "Cậu ấy nói còn mấy ngày nữa mới tới cuối tuần, không cần vội nộp bài."

Giang Văn nghe mà mắt sáng lên: "Mạnh Mạnh, cậu không nhận ra là cậu ấy đang ghen sao?"

Mạnh Thiều ngẩn người.

Ghen sao?

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ liên kết từ này với Trình Bạc Từ.

"Thật đó Mạnh Mạnh, cậu nghĩ mà xem, chỉ nói về cái khăn quàng thôi. Nếu cậu ấy không thích cậu, tại sao lại nói với cậu rằng bạn bè của cậu ấy đều nghĩ đó là bạn gái tặng? Nếu không thích cậu, cậu ấy đâu cần phải nói ra, chỉ cần im lặng là xong, còn tránh cho cậu hiểu lầm nữa chứ." Giang Văn phân tích rất rành rẽ.

"Vả lại." Cô ấy dừng lại một chút: "Mình có cảm giác Chu Quân thực sự có chút tình cảm với cậu, trước đây mình còn bàn luận với Thiên Dương và các bạn khác, đoán rằng Trình Bạc Từ cũng nhận ra điều này, nên cậu ấy mới ghen."

Nói xong, Giang Văn tổng kết: "Có hy vọng lắm đó, Mạnh Mạnh."

Những lời của Giang Văn nghe rất có lý, nhưng Mạnh Thiều vẫn không dám tin.

Lúc đó, điện thoại của cô rung lên. Mạnh Thiều cầm lên xem.

Là tin nhắn của Trình Bạc Từ: "Tôi đã đến khách sạn rồi."

Mạnh Thiều đáp lại bằng một biểu tượng, chúc anh thành công trong buổi nghiên cứu.

Ngồi trong phòng họp khách sạn, Trình Bạc Từ nhìn chằm chằm vào mấy chữ mà Mạnh Thiều vừa nhắn lại trên màn hình điện thoại.

Người bạn cùng phòng tham gia buổi nghiên cứu cùng anh dùng khuỷu tay chọc vào: "Sao lại đờ người ra thế, nói chuyện với bạn gái hả?"

Kể từ sau sự kiện chiếc khăn quàng hồi cuối học kỳ, bạn cùng phòng thường xuyên lấy chuyện bạn gái ra để trêu đùa Trình Bạc Từ.

Anh úp điện thoại xuống: "Không phải."

Một lúc nữa cuộc họp mới bắt đầu, thầy giáo vẫn chưa đến, trong phòng rất ồn ào, bạn cùng phòng bắt đầu tám chuyện không ngừng: "Không cho tôi xem hả? Tôi biết rồi, là cô gái tặng cậu chiếc khăn quàng đúng không? Cậu thích cô ấy à?"

Trình Bạc Từ im lặng một lúc.

Tất cả những cảm xúc thay đổi vì Mạnh Thiều hôm nay dường như đã có câu trả lời nhờ câu hỏi này.

Câu không thích lớp trưởng của cô đến gần cô, không thích cô dùng giọng điệu ngoan ngoãn để nói chuyện với người khác, muốn ôm cô không rời, muốn điều ước của cô có liên quan đến anh.

Hỏi cô rằng hy vọng anh sẽ giải thích gì với bạn học là một phép thử, không nhận được câu trả lời từ cô là thất vọng, việc muốn nắm tay cô khi băng qua đường là phản ứng vô thức. Anh để tâm đến cô như thế, nghĩ nhiều như thế, hóa ra là vì thích cô.

Ngón tay anh khẽ miết lên cạnh sắc của điện thoại: "Ừ."

Bạn cùng phòng ban đầu chỉ đùa giỡn, không ngờ Trình Bạc Từ thật sự đưa ra câu trả lời khẳng định.

Cậu ta lập tức truy vấn: "Thế cô ấy thì sao, cô ấy có thích cậu không?"

Trình Bạc Từ suy nghĩ một lúc, không chắc chắn đáp lại: "Không biết nữa."

Có lẽ hồi cấp ba Mạnh Thiều từng thích anh, vì vậy mới rủ anh đi thăm Tháp Trắng. Nhưng đã nửa năm trôi qua, anh không biết hiện giờ cô nghĩ gì.

Hơn nữa, bên cạnh cô còn xuất hiện những người mới, những người có thể gặp cô mỗi ngày, có thể lấy cớ nộp bài tập để tiếp cận cô.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Trình Bạc Từ dâng lên một cảm giác kỳ lạ, khó chịu.

Anh không muốn mình chỉ là một người bạn học cấp ba bình thường trong lòng cô.

"Như vậy hơi khó xử rồi." Bạn cùng phòng phân tích: "Nếu cậu vội vàng tỏ tình có thể sẽ khiến cô ấy sợ hãi, nhưng tôi nghĩ cô ấy đã đan khăn quàng tặng cậu, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm với cậu. Tôi khuyên cậu nên từ từ quan sát, nuôi dưỡng tình cảm trước."

Trình Bạc Từ chấp nhận lời khuyên này và khiêm tốn hỏi bạn nên làm thế nào để phát triển tình cảm.

Bạn cùng phòng nói: "Giúp đỡ cô ấy chút việc vặt, nhưng phải tự nhiên, đừng quá gượng gạo."

Sau đó không lâu, Mạnh Thiều mua vé về nhà ăn Tết, trong thời gian này cô thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ Trình Bạc Từ, anh toàn hỏi những câu khiến cô không thể nào đoán được lý do.

Ví dụ như anh hỏi cô có cần thêm luận văn từ thư viện Đại học P không. Khi cô nói không cần, anh còn tỏ vẻ tiếc nuối.

Nhưng mỗi lần cô không muốn chấm dứt cuộc trò chuyện như thế, cô sẽ tìm chủ đề mới để nói chuyện với anh. Mùa đông này nhờ hình ảnh nhỏ bé của anh thường xuyên xuất hiện trên màn hình điện thoại mà trở nên dịu dàng hơn.

Sau khi Mạnh Thiều về nhà, Trì Thục Tuệ yêu cầu cô mỗi tối phải ngồi bên cạnh trông chừng Mạnh Hy làm bài tập. Mạnh Hy thì tự biết mình không có hy vọng đỗ đại học nên đã chẳng còn tha thiết gì với việc học. Sau khi Trì Thục Tuệ tịch thu điện thoại của Mạnh Hy, chẳng biết cậu lại kiếm đâu ra một cái khác để chơi game.

Dù Mạnh Thiều không muốn can thiệp nhưng thấy Mạnh Hy sắp thi đại học, cô vẫn cố nhẫn nại khuyên nhủ vài lần nhưng không có kết quả gì. Về sau cô cũng không nhúng tay vào nữa, chỉ đơn giản là đồng ý với Trì Thục Tuệ rằng mình sẽ ngồi trong phòng cậu, nhưng thực chất là cô ngồi tự học, hai người không can thiệp vào nhau, cũng yên bình qua được một thời gian.

Tối đó, khi Mạnh Thiều đang dùng máy tính của Mạnh Hy để đọc luận văn, cô lại nhận được tin nhắn từ Trình Bạc Từ.

Anh nói có bạn học tổ chức về thăm thầy cô, hỏi cô có đi không.

Mạnh Thiều lướt qua nhóm chat của lớp 14: "Lớp mình chưa ai nói gì cả."

Đột nhiên, cửa phòng Mạnh Hy bật mở, Trì Thục Tuệ đứng ở ngưỡng cửa, giận dữ nói với Mạnh Hy: "Thầy dạy kèm vừa gọi điện, nói con đã trốn học buổi trước, cùng bạn đi đến quán net."

Mạnh Hy vẫn đang mải mê chơi game, chỉ đáp lại một tiếng "ừ" đầy khó chịu mà chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Trì Thục Tuệ nhìn sang Mạnh Thiều, khiến cô hoảng hốt tắt điện thoại đi.

"Thiều Thiều, con là chị, sao không quan tâm đến em trai một chút nào thế? Mẹ bảo con trông nó làm bài tập, sao nó chơi game mà con cũng không biết?" Trì Thục Tuệ nghiêm khắc trách mắng.

Mạnh Thiều im lặng, biết rằng mẹ đang không vui, cô không muốn làm bà thêm bực mình.

Màn hình điện thoại lại sáng lên, Trình Bạc Từ gửi thêm một tin nhắn mới.

Trì Thục Tuệ thấy thế liền hỏi: "Con đang nhắn tin với ai đấy? Đưa điện thoại cho mẹ xem."

Bà vừa nói vừa đưa tay định lấy điện thoại của Mạnh Thiều.

Mạnh Thiều tránh đi.

Thấy vậy, Trì Thục Tuệ càng thêm tức giận: "Lên đại học rồi, có chuyện gì giấu mẹ đúng không?"

"Mẹ." Mạnh Thiều siết chặt điện thoại, "Con đã cố gắng can ngăn Mạnh Hy rồi, nhưng không có kết quả. Những gì mà cả mẹ và thầy cô cũng không làm được, sao lại cho rằng con không làm được thì tức là con không quan tâm đến nó?"

Tiếng chơi game của Mạnh Hy ngừng lại, cậu liếc nhìn Mạnh Thiều một cách lén lút từ phía trên màn hình.

Trì Thục Tuệ nhất thời không tìm được lý do phản bác, lại cảm thấy mất mặt, nên cứng rắn nói: "Giờ mẹ đang nói về con đấy, có phải con đang yêu đương không? Sao không cho mẹ xem điện thoại?"

Mạnh Thiều không muốn tranh luận thêm, cô đứng dậy bỏ đi.

Cô trở về phòng mình, khóa trái cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, cúi xuống nhìn tin nhắn từ Trình Bạc Từ.

Anh nói rằng anh mong cô sẽ đến.

"Trình Bạc Từ." Mạnh Thiều chậm rãi gõ từng chữ trong khung chat: "Tôi vừa cãi nhau với mẹ."

Ngay sau đó, anh gọi điện thoại cho cô.

Mạnh Thiều do dự một chút, rồi nhấc máy, bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra, để gió lạnh của đêm đông át đi tiếng nói của mình: "Alo."

Nghe giọng điệu buồn bã của Mạnh Thiều, Trình Bạc Từ nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại cãi nhau?"

Mạnh Thiều cắn môi, cô không muốn nói với anh về chuyện gia đình mình, những thứ hỗn loạn, buồn cười và tầm thường như thế.

Trình Bạc Từ nhận thấy điều đó, anh không ép cô phải mở lòng, chỉ đơn giản an ủi vài câu.

Cuộc gọi không kéo dài lâu, Mạnh Thiều nghe thấy tiếng anh mặc áo khoác và mở cửa bên kia, nghĩ rằng anh có việc cần làm, nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.

Đến nửa đêm, sau khi tắm xong, sấy tóc, và thay đồ ngủ, cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ. Vừa cắm sạc điện thoại, cô liền thấy bong bóng tin nhắn với hình đại diện của Trình Bạc Từ hiện lên trên màn hình.

Trình Bạc Từ: "Nhìn ra ngoài cửa sổ đi."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.