Sau khi Trình Bạc Từ hỏi xong, bạn cùng phòng của anh gửi lại một loạt dấu ba chấm: "..."
Rồi cậu ta nói: "Tùy tình huống."
Trình Bạc Từ không hiểu: "Ý cậu là gì?"
Bạn cùng phòng đáp: "Trời ơi, đến lúc đó cậu sẽ biết."
Cậu ta tiếp tục: "Cứ để cảm xúc dẫn dắt."
Trình Bạc Từ nhìn vào bốn chữ "cảm xúc dẫn dắt" đầy huyền bí, vẫn chưa hiểu được, nhưng bạn cùng phòng vì đang bận chơi game với bạn gái nên cũng không bàn luận thêm với anh.
Sáng hôm sau, khi Mạnh Thiều thức dậy, cô vẫn cảm thấy mọi thứ thật khó tin.
Người mà cô đã thầm thương trộm nhớ từ năm lớp 10, Trình Bạc Từ, tối qua lại từ trung tâm thành phố đến tìm cô tỏ tình. Và rồi họ tự nhiên thành một đôi.
Ngồi trên giường, Mạnh Thiều lấy điện thoại ra, mở lại đoạn trò chuyện tối qua với anh, xem lại tin nhắn "Nhìn ra ngoài cửa sổ" và "Chúc ngủ ngon" mà anh đã gửi.
Không phải là ảo giác, không phải là mơ.
Mà là thật.
Sáng hôm đó, Mạnh Thiều hành xử một cách bình thản đến lạ. Ngay cả Trì Thục Tuệ, sau một đêm suy ngẫm, cũng cảm thấy mình đã làm quá nhưng không thể nói lời xin lỗi. Khi Mạnh Thiều chuẩn bị rửa bát sau bữa sáng, bà định giành lấy bát từ tay cô, nhưng Mạnh Thiều lắc đầu nói: "Mẹ để con làm."
Thấy chiếc bát không của Mạnh Hy, Mạnh Thiều cũng muốn cầm lên rửa. Mạnh Hy sau chuyện hôm qua thì hơi lưỡng lự. Mạnh Thiều nhận ra điều đó, liền cười nhẹ: "Không sao đâu."
Mạnh Hy thận trọng nhìn chị gái mình, cảm thấy tâm trạng của cô thật khác lạ.
Sau khi ăn sáng xong, Mạnh Thiều trở về phòng và nhận được tin nhắn từ Kiều Ca.
Kiều Ca: "Mình nghe lớp trưởng của tụi mình nói tối qua Trình Bạc Từ đến tìm cậu."
Kiều Ca: "Tiểu Mạnh, cậu có chuyện gì chưa nói với mình phải không?"
Kiều Ca: "Khai thật ra đi!"
Mạnh Thiều hơi ngạc nhiên: "Lớp trưởng của tụi mình?"
"Đúng vậy, Trình Bạc Từ đã kết bạn với cậu ấy để hỏi địa chỉ nhà cậu, nói là muốn đến gặp cậu, chậc chậc." Kiều Ca nói.
Ngay sau đó cô ấy lại tò mò hỏi: "Trình Bạc Từ thật sự đến tìm cậu à?"
Mạnh Thiều ngại ngùng đáp: "Thật."
Kiều Ca: "Cậu ấy đến tìm cậu làm gì? Để mình đoán thử, không lẽ là tỏ tình?"
"Ừ." Mạnh Thiều thừa nhận.
Kiều Ca gửi một loạt biểu tượng ngạc nhiên: "Thật sự là tỏ tình sao?"
Sau một lúc lâu, cô ấy mới hoàn hồn: "Tiểu Mạnh, cậu đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chếc voi đấy, dễ dàng chinh phục Trình Bạc Từ như vậy."
Sau đó cô ấy không ngừng thắc mắc: "Nhưng hồi cấp ba đâu nghe cậu nói thích cậu ấy, sao hai người lại liên lạc với nhau?"
"Không phải là liên lạc bất ngờ." Mạnh Thiều dừng lại một chút, rồi cuối cùng thành thật thổ lộ tâm sự của mình: "Mình đã thích cậu ấy từ hồi cấp ba."
Kiều Ca lập tức vào nhóm chat ba người gồm Mạnh Thiều, Hứa Nghênh Vũ và cô, lên tiếng: "@Hứa Nghênh Vũ, trong nhóm có một kẻ phản bội, hồi cấp ba chơi trò yêu thầm mà không nói với chúng ta."
Hứa Nghênh Vũ đáp lại ngay: "Chuyện của Mạnh Thiều và Trình Bạc Từ à? Mình nghe lớp trưởng của các cậu nói rồi, mình còn tưởng cậu ấy bịa chuyện."
Kiều Ca gửi một tin nhắn thoại, giọng cười không kiềm chế được: "Tiểu Mạnh ơi, tiêu rồi, giờ chắc cả khoá mình đều biết chuyện rồi, lớp trưởng của cậu giữ bí mật tệ quá."
Hứa Nghênh Vũ nói thêm: "Không thể trách lớp trưởng của cậu, đó là Trình Bạc Từ mà, chàng trai mà hơn một nửa nữ sinh trong trường đều thích."
Sau đó, hai người họ bắt đầu tra hỏi Mạnh Thiều về quá trình yêu thầm Trình Bạc Từ hồi cấp ba. Mạnh Thiều không thể từ chối, đành phải từ từ kể lại từng chi tiết mà cô đã giữ trong lòng suốt ba năm học trung học.
Không hiểu sao, dù rõ ràng khi nhớ lại, đó là một quãng thời gian dài đằng đẵng và đầy chua xót, nhưng khi nói ra, Mạnh Thiều chỉ còn kể lại được vài lần chạm mặt hiếm hoi với Trình Bạc Từ. Cô kể rất nhanh, trong đoạn tình cảm thầm kín từng ẩn giấu không ánh mặt trời đó, nhiều hơn cả là những khát vọng không ai biết đến, những rung động âm thầm bị đè nén, và một tình yêu càng lúc càng nặng nề không thể nói thành lời.
Nghe xong, Hứa Nghênh Vũ nói: "Nếu cậu nói sớm là cậu thích cậu ấy thì mình đã để cậu làm đại biểu tiếng Anh từ học kỳ hai lớp 10rồi."
Kiều Ca góp lời: "Nói như vậy thì mình cảm thấy cậu ấy đã thích cậu từ hồi cấp ba. Cậu ấy chủ động dẫn cậu đến Tháp Trắng, sau đó cậu lại hẹn gặp, rõ ràng là để tỏ tình. Nếu không thích cậu thì cậu ấy đã ném mẩu giấy đi rồi, sao lại còn đến gặp cậu chứ."
Hai người họ hào hứng phân tích xem Trình Bạc Từ đã thích Mạnh Thiều như thế nào, còn Mạnh Thiều thì nhìn vào màn hình điện thoại, không khỏi ngẩn ngơ. Mấy năm qua, đối diện với Trình Bạc Từ, cô luôn cảm thấy mình không xứng, mình quá tầm thường. Nhưng những cảm giác tự ti đeo bám cô dường như tan biến hoàn toàn vào khoảnh khắc này.
Cuối cùng, Kiều Ca nói: "Này, lớp trưởng bảo sau Tết tổ chức về thăm thầy cô, hình như mỗi lớp đều đi vào ngày đó, các cậu có về không?"
Mạnh Thiều nhớ lại Trình Bạc Từ đã nói anh muốn cô tham gia, liền đáp: "Có chứ."
Thấy cả hai người họ đều đi, Hứa Nghênh Vũ cũng nói mình sẽ về.
Cầm điện thoại trong tay, Mạnh Thiều chợt nghe thấy cửa sổ trong phòng khẽ rung lên.
Cô quay lại nhìn, thấy một quả cầu tuyết nhỏ va vào kính rồi tan ra, từng bông tuyết nhỏ rơi rụng, giống như ai đó ném lên mà không dùng nhiều sức.
Linh cảm được điều gì đó, Mạnh Thiều nhanh chóng bước đến cửa sổ, nhìn thấy Trình Bạc Từ đang đứng dưới lầu.
Thấy cô bước ra, anh khẽ ngước cằm lên nhìn cô, trong tay dịu dàng cầm một sợi dây mảnh, buộc vào một quả bóng bay màu xanh nhạt.
Quả bóng lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng đung đưa theo luồng gió, màu sắc mơ màng của nó đối lập hẳn với gam màu xám của thị trấn nhỏ. Cô không rõ anh đã mua nó từ đâu.
Mạnh Thiều đẩy cửa sổ ra, gió mát hòa với ánh nắng tràn vào căn phòng. Trình Bạc Từ thả tay, quả bóng bay chầm chậm về phía cô.
Bóng bay không quá nhanh, vì bên dưới được buộc thêm một vật gì đó. Khi nó bay đến trước mặt, Mạnh Thiều dễ dàng đưa tay ra nắm lấy. Cô thấy ở đầu sợi dây có buộc một mẩu giấy cuộn tròn và một viên bi để điều chỉnh trọng lượng, kiểm soát tốc độ bay.
Mạnh Thiều kéo quả bóng vào trong phòng, tháo mẩu giấy mà Trình Bạc Từ đã gửi cho cô.
Trên trang giấy trắng tinh, là dòng chữ tay rõ ràng của anh:
"I go so far as to think that you own the universe."
"Anh đã đi xa đến mức tin rằng em sở hữu cả vũ trụ này."
Cùng lúc đó, điện thoại của cô sáng lên.
Tin nhắn từ Trình Bạc Từ: "Anh thấy rồi."
Anh không nói rõ đã thấy gì, nhưng Mạnh Thiều hiểu ý anh.
Anh đã nhìn thấy tâm tư mà cô lén lút đánh dấu bằng bút xanh trong cuốn tập thơ.
Mạnh Thiều nhắn lại cho anh: "Sau Tết, lớp bọn em cũng sẽ về Lễ Ngoại thăm thầy cô."
Trình Bạc Từ đáp "Được." Rồi bảo rằng lúc đó anh sẽ đến tìm cô.
Mạnh Thiều nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen từ xa từ từ giảm tốc độ tiến lại gần, biết rằng đó là tài xế nhà họ Trình đến đón anh, cô liền đứng ở cửa sổ, vẫy tay chào tạm biệt.
Ở nơi này, những chiếc xe như thế không thường xuất hiện, nhiều người xung quanh dừng lại để nhìn ngắm.
Nhìn theo Trình Bạc Từ bước lên xe, bánh xe lăn trên tuyết để lại một vệt dài, Mạnh Thiều đóng cửa sổ lại, ôm quả bóng bay anh tặng vào lòng.
Quả bóng vẫn còn lạnh từ khí trời mùa đông, bên trong chứa đầy khí hydro, như thể chứa đựng rất nhiều kỳ vọng về tương lai.
Đột nhiên, từ phía sau có tiếng bước chân vọng lại.
Mạnh Thiều quay lại, thấy Mạnh Hy đang bước tới.
Cậu muốn nói gì đó với cô, nhưng khi nhìn thấy quả bóng bay trong tay cô, cậu tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ vào quả bóng và hỏi: "Đó là gì vậy? Chị mua à?"
Không trả lời câu hỏi của cậu, Mạnh Thiều nhanh chóng giấu quả bóng ra sau lưng: "Em tìm chị có việc gì à?"
"À... chỉ là hôm qua chị dùng máy tính của em để xem luận văn mà không thoát trang web đó, em vừa tắt giúp chị rồi, báo với chị một tiếng." Mạnh Hy nói.
Nói xong, cậu quay đi, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại Mạnh Thiều, biểu cảm càng mơ hồ hơn buổi sáng. Cậu phát hiện ra chị mình càng ngày càng trở nên khó hiểu, giống như quả bóng bay bỗng nhiên xuất hiện trên tay chị ấy, chị và quả bóng ấy có vẻ sẽ sớm rời khỏi thị trấn nhỏ này.
Hai tuần sau Tết Nguyên Đán, Mạnh Thiều lên xe trở về Lễ Ngoại thăm thầy cô.
Trình Bạc Từ đã hỏi liệu có cần anh đến đón cô không, nhưng Mạnh Thiều từ chối.
Cô sợ Trì Thục Tuệ và Mạnh Lập Cường sẽ nhìn thấy, không biết họ sẽ có thái độ như thế nào với Trình Bạc Từ, có thể là nịnh bợ hoặc là giữ khoảng cách, nhưng dù sao cũng không phải là điều cô muốn thấy.
Cô cũng không muốn tỏ ra quá cao ngạo trước mặt bạn cũ, Trình Bạc Từ không phải là huy hiệu cô đeo trước ngực để tăng giá trị cho bản thân, anh chỉ là chàng trai mà cô đã thật lòng thích suốt hơn ba năm.
Hành trình về Lễ Ngoại vẫn như cũ, phải chuyển hai chuyến xe buýt và một chuyến xe khách. Trước đây, Mạnh Thiều thấy rất vất vả và phiền phức, nhưng lần này vì nóng lòng muốn gặp Trình Bạc Từ, đoạn đường xa cũng trở nên không còn khó chịu nữa.
Trong kỳ nghỉ, các lớp học đều đóng cửa, lớp trưởng đã thông báo trước cho các bạn muốn đến sẽ tập trung ở cổng Nam của trường. Khi Mạnh Thiều đến trạm xe buýt, từ xa đã thấy đám đông đứng ngoài cổng trường.
Cô đang tiến đến gần thì có người kéo mũ cô từ phía sau, tiếng của Kiều Ca vang lên bên tai: "Sao cậu không thấy mình nhỉ, mình còn chào cậu rồi đấy."
"Người đông quá." Mạnh Thiều nói.
Kiều Ca giúp cô chỉnh lại mũ, như trước kia, khoác tay cô: "Đúng thế, toàn khối đến thăm thầy cô đều ở đây, đi nào, chúng ta đi tìm Hứa Nghênh Vũ ở lớp Tự nhiên."
Xuyên qua dòng người đông đúc, chưa kịp tìm thấy Hứa Nghênh Vũ, họ đã đi ngang qua lớp 1.
Mấy cậu con trai bên đó nhìn thấy Mạnh Thiều, không biết ai khởi đầu, cả đám bỗng hùa lên gọi cô là "Chị dâu."
"Thấy chưa, mình đã nói là cả khối đều biết rồi, hay cậu qua tìm Trình Bạc Từ luôn đi. Này, mình thấy cậu ấy rồi, ngay đằng kia." Kiều Ca nói.
Mạnh Thiều vội vàng bảo "Thôi mà" rồi cúi đầu, định đi nhanh qua, nhưng mấy người bạn của Trình Bạc Từ nghe nói bạn gái anh đến liền ùa ra, đẩy anh về phía cô. Mạnh Thiều không kịp phản ứng, bị va một cái.
Trình Bạc Từ theo phản xạ, đưa tay đỡ lưng cô, hỏi cô có đau không.
Mạnh Thiều đỏ bừng mặt, giả vờ không nghe thấy tiếng huýt sáo của đám con trai: "Không đau."
Trình Bạc Từ nhìn ra sự bối rối của cô, liền thả tay xuống, quay mặt về phía bạn bè nói: "Đừng làm loạn nữa."
Khương Duẫn theo đó la lên: "Giải tán, giải tán đi, chị dâu ngại rồi."
Mạnh Thiều cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn cô và Trình Bạc Từ, còn nghe loáng thoáng vài tiếng bàn tán. Cô chưa từng trải qua tình huống như thế này, lại vì vừa bị trêu chọc mà đỏ mặt, muốn đi cùng Kiều Ca tìm Hứa Nghênh Vũ trước, đợi ít người rồi mới nói chuyện với Trình Bạc Từ.
Đang định bước đi, tay cô bỗng bị Trình Bạc Từ nắm lấy.
"Trốn tránh gì chứ." Anh nói nhỏ.
Dừng lại một chút, anh lại hỏi: "Không muốn thừa nhận anh sao?"